An Nhất vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai má bị người ta bóp, sau khi nghe Hoắc Bắc Hành nói, đồng tử rung lên, ánh mắt theo bản năng rơi vào hạ th.ân Hoắc Bắc Hành.
Lãnh cảm?!
Cậu bĩu môi gà con, thân tàn nhưng chí kiên cường: " Đây là chuyện có thể nói sao?"
Hoắc Bắc Hành sửng sốt, nhìn gương mặt đỏ bừng của vợ, trong lòng dâng lên vui mừng, đây là lại thích anh hơn, khóe miệng có chút không giấu được nụ cười, nhưng lại nhớ rõ trong phim truyền hình nói làm người phải nhút nhát rụt rè, chỉ thấy anh e lệ cúi đầu, "Ừm... Tại sao không? "
An Nhất:?
Anh vẫn còn rất tự hào.
Lời Hoắc Bắc Hành nói ra kinh người, hai chữ "lãnh cảm" này không ngừng quanh quẩn trong đầu, An Nhất nhớ lại cảnh vài ngày sau khi hai người mới gặp nhau một năm về trước, sau khi đánh một trận ở bể bơi, trở về phòng thay quần áo.
Đó tuyệt đối là thứ lớn nhất cậu từng gặp qua, không nghĩ tới đối phương lại nói mình bị lãnh cảm.
An Nhất như nhà vua lắc đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chính là nó lớn như vậy thì có ích lợi gì, một chút dùng cũng không dùng được.
An Nhất: Khà khà.
Công đức của ếch xanh nhỏ giảm một điểm.
Hoắc Bắc Hành bị lãnh cảm, An Nhất vẫn vô cùng khiếp sợ. Nhưng khi tỉnh táo lại, An Nhất cảm thấy lời này không có độ tin cậy mấy.
Tin tức trước kia của đối phương không ngừng, chỉ trong vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lien-hon-cung-dai-lao/2769388/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.