Thấy chị Hồ bỗng dưng yêu cầu, âm sai ngẩn ra: "Cô Hồ à, việc này không đúng với quy trình." Nếu là trước đây thì được, nhưng giờ quy định của miếu Đô Thành Hoàng nghiêm ngặt, làm sao có thể nói cho cô xem là cho luôn được. Nhưng người ta lại là nhân vật đứng đầu núi Diệu Cảm, mọi người lại thuộc cùng hệ thống âm phủ, âm sai bèn khách sáo: "Cô muốn thăm tù hả, có người thân hay bạn bè nào bị giam? Ta đưa cô một tờ đơn để cô điền nhé..." Chị Hồ nhìn gã ta bằng ánh mắt âm u, "Mở ra, ngay bây giờ." "Chị đại à, sao vậy?" Anh đang định ngồi rung đùi đợi nhận tài liệu, thấy chị Hồ tự nhiên hầm hố nên thấy khó hiểu. Chị Hồ tuy là người kiêu căng nhưng sẽ chẳng vô cớ làm khó người... hoặc quỷ khác. "Ta nghĩ ở đây có thể có một người quen." Chị Hồ day mũi, giác quan thứ sáu của chị rất nhạy, chị phát hiện thứ ánh mắt rình mò thoắt ẩn thoắt hiện, cơn hắt xì này cũng có vấn đề. Con người có thể hắt hơi vì dị ứng hoặc cảm sốt, song chị là hồ ly thành tinh, hắt hơi tức là bị ai đó nghĩ đến. Chị Hồ nói vậy, một suy nghĩ cũng nảy lên trong đầu anh, "Vãi, không thể nào." Tống Phù Đàn cũng hoàn hồn, nảy ra một ý, càng ôm mối nghi ngờ nặng hơn: "Mở ra nhìn thử xem." Hắn im hơi lặng tiếng ra hiệu cho anh. Anh im lặng gật đầu. Hai Liễu Môn dưới trướng anh tuy hơi ngáo đá, không biết vì sao lại muốn mở nhưng chúng lại thích tỏ ra hung hãn, bèn trừng trộ nhìn âm sai. Đến cả Qua Nhị chân nhân vốn dĩ sắp đi cũng lấy làm lạ dừng bước lại, "Có chuyện gì?" Dưới áp lực bậc này, âm sai không còn cách nào khác, ngoài miệng thì nào là chế độ nào là quy định, nhưng đứng giữa hai sự lựa chọn bị đánh hoặc vi phạm quy định thì vẫn quyết định vi phạm, mở ngục giam Thành Hoàng ra. Chỉ thấy gã ta kết tay làm ấn, lôi ra, một cánh cửa hiện lên trong thinh không, trên rào chắn sắt là nhà ngục nom cực kì sống động, ánh đỏ lập lòe trong ngục, thi thoảng có tiếng quỷ tru đầy thê lương thoát ra. "Ở, ở trong này, sắp kín ngục rồi. Các người thăm ai thì ta gọi ra cho." Âm sai lí nhí. Gã ta nghĩ bụng, giả sử chị Hồ muốn xông lên cướp ngục thì mình chỉ còn nước chuồn lẹ báo tin. Anh ngó vào trong bèn trông thấy lửa đỏ hừng hực, bóng quỷ khắp mọi ngóc ngách, ngục ở đây chính là hỏa ngục. Chị Hồ gọi với vào trong: "Hồ Đa Bảo, ta gọi ngươi ngươi dám trả lời lại không?" Lan Hà: "......" Ơ kìa, chị Hồ đang nhập vai vào Tây Du Ký hả. Anh chợt vỡ lẽ, nhận ra chị Hồ đang gọi tên thật của Hồ Tứ, thì ra cô ta tên là Hồ Đa Bảo. Vừa nãy anh đứng nghĩ, chị Hồ chợt để bụng như vậy thì có thể một vía của Hồ Tứ ở trong kia. Đó là một không gian độc lập, vô số linh hồn mang tội đang bị giam giữ, hơi thở rối loạn và ác nghiệt. Nếu Hồ Tứ nghĩ cách trà trộn vào, chắc sẽ khó tìm ra đây... Anh chưa nghĩ ra cách thì nghe chất giọng mạnh mẽ của cô ta truyền ra từ trong kia, nghe chẳng giống chỉ còn một vía, "Tại sao ta không dám?" "Biết ngay là ngươi." Chị Hồ cười lạnh. Hồ Tứ ôm lòng cố chấp rất nặng về chị, lại còn thêm cục tức nữa. Chị không biết cô ta đã làm như thế nào, song nếu ban nãy cô ta không âm thầm quan sát chị thì sẽ không bị phát hiện. Đó là phản ứng bản năng của Hồ Tứ, không phải phép thuật. "Mở cửa ra, ta bắt cô ta." Chị Hồ vén tay áo lên. "Chẳng cần ngươi phải lo." Bệ ngạn* trên cửa há miệng, cửa mở cùm cụp, một cánh tay trắng nõn ngọc ngà vươn ra, mười ngón nhỏ và dài, riêng móng tay đỏ chót là bắt mắt nhất. (*Bệ ngạn: một giống thú, xưa hay vẽ lên cánh cửa nhà tù.) Người ở đây đều ngạc nhiên, anh kịp phản ứng sờ xuống xích câu hồn bên hông mình thì bỗng trời đất đảo điên, anh sa chân vào một nơi mềm mại! Cái quái gì đây... Mặt anh vùi hẳn trong chất vải mềm mịn. Anh ngẩng phắt đầu lên, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng ngủ kiểu Trung cách tân. Anh ngoảnh đầu lại, những người khác đã mất tăm mất tích. Mẹ kiếp, ảo giác! Chị Hồ có mặt ở đó mà Hồ Tứ vẫn lôi được mình vào ảo cảnh? Anh muốn đốt móng tay, khổ nỗi lúc sờ soạng lên người thì ngây ra như phỗng. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một nam một nữ mặc âu phục bước lại, nom hết sức lão luyện: "Tiên sinh, ngài tỉnh rồi." "À... Phải, tôi tỉnh rồi." Tay anh đã chạm đến hông mà tự dưng chẳng biết mình muốn tìm gì, bèn kéo cái áo ngủ thư thái xuống, "Mấy giờ rồi?" "Chín giờ ạ." Cô gái nọ đi vào phòng chứa đồ đặng lấy quần áo ướm lên người anh, chàng trai kia thì đỡ anh dậy. "Thôi khỏi thôi khỏi." Anh nghĩ tôi đâu có tàn tật. Anh tự mình làm vệ sinh cá nhân, khoác trường bào đen, ngắm nghía gương. Khuôn mặt non nớt của anh sau khi được tôn lên bởi kiểu tóc và áo quần thì đã trưởng thành hơn nhiều. Lan Hà có cảm giác đầu óc mình cứ váng vất như thể mới tỉnh giấc và quên đi rất nhiều chuyện. Anh đi ra ngoài phòng theo hai người đó, ngoài cửa sổ là khu vườn kiểu Trung với chiếc cầu nhỏ bắc qua con hồ, hòn núi giả, đình bát giác, hoa và cây cảnh um tùm. "... Thân phận của tôi là gì?" Anh mờ mịt hỏi. "Ngài quên rồi à?" Cô gái che miệng cười duyên, "Ngài là quốc sư." Lan Hà: "???!!!" Anh hóa đá: "Đừng bảo đang đóng phim nhé?!" Quốc sư, cái nghề gì vậy! "Ngài nói phim gì?" Cô gái kia thắc mắc, dời mắt đi, chỉ vào đình viện, "Ơ, ngài Mười Ba và cô Mười Lăm tỉnh dậy từ giấc ngủ đông rồi." Anh nhìn qua, một con rắn nước bạc ngoi lên khỏi cái hồ trong đình viện, ven bờ là cây Chi Phong, một con rắn đen đang ngóc đầu trên cây, "Bổn long đói, dâng hương lên!" Liễu Mười Ba chỉ biết mỗi ăn thôi. "Để tôi làm cho." Anh muốn làm theo phản xạ. "Đâu cần đến ngài làm." Cô gái nọ thốt. Cô gọi điện, vài người khác khiêng núi hương tổ chảng đặt trước mặt Liễu Mười Ba, nhìn y với ánh mắt rất đỗi kính sợ. Anh đi xuống tầng mới nhìn rõ đây là một căn biệt thự theo phong cách nhà vườn, diện tích rộng tới nỗi anh không thể tin được là ở Bắc Kinh, mỗi một chi tiết đều thể hiện hai chữ "giàu có". Ngoài cái đình viện to ngoài kia thì ở nơi khác còn rất nhiều sân vườn đóng, sân vườn nhỏ, Bạch Ngũ đang ở một mình. Hồ Bảy Chín đương ngủ khì trên sofa phòng khách. Bài vị của chúng được đặt hết trong phòng sách lắp tường kính bắt sáng cực tốt, và có thể nhìn rõ bài vị của chị Hồ cũng được đặt ở đó, có điều chị đang không có mặt mà thôi. Bầu không khí giàu nứt đố đổ vách và nhàn nhã thong dong này đem lại cảm giác như chẳng cần phải làm cái gì. Anh ngồi ăn sáng trong phòng ăn, vẫn là những món ăn Hồ Nam chính hiệu: Một bát bún, thịt nạc xào ớt xanh, trứng ốp la và đậu que ngâm dấm. "Quốc sư..." Anh vừa ăn vừa nghĩ, hình như mình đỉnh lắm thì phải. "Tiên sinh à, nếu ngài Mười Ba dậy rồi thì hôm nay có dẫn ngài ấy đi kiểm tra phong thủy cùng không?" Cô gái hỏi. "À, được chứ." Anh đáp, "Hôm nay kiểm tra phong thủy gì?" Cô gái: "Lựa chọn địa điểm xây sân bay mới. Đúng rồi, tháng trước ngài đã bói ra địa chỉ tội phạm trốn trại giúp bộ Công An, họ đưa một tấm biển đến, chúng ta cứ đặt nó ở phòng thôi sao?" Lan Hà: "... Khụ khụ!" Anh khoát tay: "Cô tự quyết đi." Ăn bún xong, anh ngồi nghỉ một chốc rồi dẫn theo vài gia tiên ra ngoài, đi thẳng đến ngoại ô, cũng tức là địa chỉ sân bay đã quyết định. Người đi đường hễ bắt gặp xe anh thì đều liếc thêm vài lần, một số người còn hành lễ nữa. Anh có thể trông thấy ven đường treo áp phích khổ lớn cho những gia tiên của anh. "Chúng là đại diện thương hiệu nữa cơ à?" Anh tận mắt nhìn thấy Hồ Bảy Chín đang cầm trang sức đá quý, Bạch Ngũ đại diện cho hãng kính mắt kính râm. Thường Nguyệt Viên đóng quảng cáo cho bất động sản: "Nơi bổn vương sống chính là long mạch!" Kiếm cả bộn tiền. Anh ngồi trên xe, bất giác sờ cổ tay, cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó. Ngoài hai trợ lý này ra, các nhà lãnh đạo ở các bộ, ngành liên quan tại hiện trường đều cực kì kính trọng một quốc sư như anh, kể hết bao nhiêu sự kiện anh đã chủ trì, tâng bốc anh tận mây. "Ôi, điều làm tôi nhớ nhất là lúc quốc sư cầu mưa cho châu Phi. Dáng vẻ và pháp thuật của ngài chẳng những làm anh em châu Phi cảm động, thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước mà cũng khiến tôi – một người ngồi trước tivi phải sùng bái! Đúng là tấm lòng vì muôn dân trăm họ!" "Phải đó. Kẻ hèn này lại cho rằng lúc quốc sư cầu may cho đội bóng Trung Quốc ở giải World Cup mới làm tôi ứa lệ." Lan Hà: "......" Có, có hả? Chắc thế... Họ kể như vậy, anh chợt nghĩ hình như mình có ấn tượng mang máng, rồi lại như chẳng rõ ràng lắm, có lẽ hôm qua ngủ không đủ giấc nên sáng nay dậy mới váng đầu, chỉ biết phụ họa theo. Lúc này, một người khác bước lại, ngượng ngùng nói: "Phong thủy sân bay này là chuyện quan trọng, nên là, thật ra..." "Thật ra gì?" "Thật ra Bộ trưởng Lâm của chúng tôi còn mời cả đại sư chùa Giác Tuệ đến nữa." Trợ lý của anh tức thì giở giọng cà khịa làm anh hoài niệm, "Sớm không nói, giờ mới nói. Các người nghĩ chúng tôi nhỏ nhen, coi khinh người khác à?" Người đó đáp vội: "Không phải không phải. Vị cao tăng này không kiểm tra phong thủy mà chỉ xem có vong hồn để siêu độ không thôi." "Sao, chúng tôi không biết siêu độ chắc?" Trợ lý so đo mãi. Hồ Bảy Chín làm ầm lên: "Thế có nể mặt bọn ta không cơ chứ. Đánh một trận đi!" Cô ta vừa lòe răng nanh cái là đối phương sợ són ra quần. "Thôi." Không hiểu sao khi nghe đến chùa Giác Tuệ, phản ứng của anh lại khác bọn họ. Anh không căm tức, anh còn hơi ngóng trông nữa là.
Trợ lý sốt ruột, nhỏ giọng nói với anh: "Ngài không để bụng à? Rõ là họ nghe tin Thiền tông muốn vực dậy mới mượn sức người bên chùa Giác Tuệ. Ai chẳng biết Thiền tông nhất hoa ngũ diệp – Lâm Tế, Duy Ngưỡng, Tào Động, Vân Môn, Pháp Nhãn. Có lời tiên tri cho rằng năm mươi năm tới, đi đầu là chùa Giác Tuệ, ngũ diệp trùng khởi, một lần nữa tỏa sáng muôn phương... Năm ngoái những vật phẩm tuồn ra từ Thiền tông đều bị bán sạch. Lan Hà: "... Ơ, vậy hả?" Lúc trợ lý đang càu nhàu thì một chiếc xe thương vụ chạy đến. Anh nhìn, biển số xe là PhậtA.JH18, anh ngoái đầu nhìn cái xe mình ngồi khi đến đây, hóa ra biển số xe cũng thuộc dạng đặc biệt với đầu số là ĐạoA, nếu nhìn kĩ hơn còn trông thấy một cái logo bát quái. Và tương tự như vậy, PhậtA cũng có logo hoa sen. Lan Hà: "???" Chẳng hiểu sao tự đáy lòng anh cảm giác thật hoang đường... Chiếc xe PhậtA nọ dừng lại, một nhà sư trẻ trung bước xuống. Hắn mặc bộ tăng y Hải Thanh màu đen, mặc dù không có tóc nhưng mặt mũi điển trai, khí chất trầm tĩnh. "Đến rồi. Đây là pháp sư Phù Đàn, phương trượng tân nhiệm của chùa Giác Tuệ, tháng trước mới làm lễ thăng tọa." Có người giới thiệu cho anh nghe. Anh nhìn hắn, nội tâm thoáng thấy bất thường, dường như con người hắn thiêu thiếu cái gì đó. Nhà sư nọ chắp tay hành lễ: "Quốc sư." "Phương trượng..." Không được bắt tay với người xuất gia, anh thất vọng, hụt hẫng đứng đáp lễ cách hắn một mét. Pháp sư Phù Đàn gật đầu với anh, "Bần tăng muốn lên một nơi cao để quan sát, quốc sư thì sao?" Anh lại bần thần nhìn cổ tay trống trơn của hắn. Không đúng, không đúng... Thế nhưng anh không thể nói ra thành lời. Hắn là pháp sư Thiền tông, anh lại thuộc Đạo môn, mọi người ăn cùng một chén cơm, ngoài mặt có thể tiếp xúc hòa bình với nhau, chung tay giúp đỡ đất nước, song người ta lại là người đi tu, anh không thể vì sự xúc động trong lòng mà chạm vào tay phương trượng được. "Tôi, tôi cũng quan sát." Anh nghĩ hôm nay mình cứ sao sao, cảm xúc này đến từ đâu cơ chứ. "Không đúng, không đúng, không đúng." Có người thốt lên. Anh đưa mắt nhìn, đó là Liễu Mười Ba. Y nói thẳng thắc mắc trong lòng mình ra, chỉ thẳng mặt pháp sư Phù Đàn: "Ngươi khác thường!" Hắn khẽ hỏi: "Sao?" Mình cũng thấy khác thường, đáng lẽ phải có một vết hằn đỏ trên tay anh ấy chứ. Anh nghĩ thầm. Liễu Mười Ba lại nói: "Ngươi gặp quốc sư mà chẳng muốn hôn cậu ấy, ngươi là đồ đại nghịch bất đạo!" Dẫu nội tâm anh nhận ra sự bất thường, cũng chẳng tìm ra nguồn cơn, thế nhưng với tính cách của Liễu Mười Ba, y nghĩ gì nói đó. Y vừa thốt lên, những kẻ khác luống cuống theo. Ngay cả trợ lý của anh cũng nghiêm mặt lại: "Ngài Mười Ba, ngài đang nói gì vậy?" Có một nỗi xúc động muốn phụ họa theo y dấy lên, ngặt nỗi anh chả thốt được nên lời, mãi đến khi một cơn đau nhói truyền tới từ trên tay, anh cúi đầu mới vỡ lẽ, tất thảy đều là giả! ... Lúc ngẩng đầu lại, địa chỉ sân bay, PhậtA hay pháp sư Phù Đàn đã biến mất, tưởng như anh mới mơ một giấc mơ dài đằng đẵng, và giờ lại quay về với miếu Đô Thành Hoàng. Chỉ thấy Tống Phù Đàn cầm gai của Bạch Ngũ, nhìn là biết hắn đã dùng thứ đó để đâm (tay) anh. Liễu Mười Ba nom như mới tỉnh giấc, nét mặt bàng hoàng. Giấc mơ kia rất chân thật, đến nỗi anh cầm lòng không đậu nhìn đồng hồ. Trong mơ, anh đang ở ban ngày, nhưng thực thế chỉ mới nửa tiếng trôi qua, nay đã 0 giờ đêm. Ở các rạp chiếu phim tại Bắc Kinh lúc này đây, khán giả đã vào ghế. Họ nhìn logo quen thuộc xuất hiện với ánh mắt đợi mong. "Quỷ thú" bắt đầu chiếu, chàng thanh niên với đôi má lúm đồng điếu khi cười xuất hiện trên màn ảnh rộng. Cậu ta đặt chân vào thế giới của quỷ thần. "Anh... không làm sư?" Anh vẫn đang choáng. "Em nhìn thấy cái gì? Đó không phải là anh." Hắn không bị cuốn vào ảo cảnh. Chị Hồ cũng đã tỉnh, có lẽ ảo cảnh của chị khác anh, Hồ Tứ chia ra để đánh. Lại nhìn sang những người khác như âm sai, Qua Nhị chân nhân không được Tống Phù Đàn giúp nên hãy còn đang đứng ngẩn tại chỗ, không biết đang mơ thấy gì. Anh chợt tỉnh như sáo. Anh nghĩ... Ảo cảnh lần này còn u ám, kinh khủng hơn ảo cảnh Hồ Tứ từng phô bày. Trong mơ, anh gần như có được bất cứ thứ gì, được vạn người kính ngưỡng. Nếu anh không thấy bất thường và được đánh thức thì chắc sẽ sa vào giấc mơ đó, khó mà thoát khỏi. "Hồ Đa Bảo, ngươi giỏi lắm, pháp thuật tinh thông rồi." Chị Hồ nói bằng giọng hờ hững, song nhìn cái tai đang dựng thẳng lên của chị là biết chị đang hết sức cảnh giác. Hồ Tứ – một kẻ chưa bao giờ sánh ngang chị, lần này lại kéo được chị vào ảo cảnh. "Vậy cửa ngục chỉ là muỗi với cô ta mà thôi." Anh nghĩ đến ảo cảnh mình từng gặp, "Hồ Môn có sở trường về huyễn thuật. E rằng ngay từ đầu cô ta đã mê hoặc âm sai để trốn vào ngục giam. Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Chưa kể ban nãy chúng ta và ngay cả chị Hồ cũng bị huyễn thuật mê hoặc. Cô ta đã tàn tạ đến độ chỉ dư mỗi một vía mà lại đáng gờm như vậy?" Anh muốn nghe chị Hồ phân tích. Tống Phù Đàn lại nói: "Không đúng..." Rồi tận mắt trông thấy Hồ Tứ ra vào ngục giam như đi tới chỗ không người, hắn bèn chắc chắn với suy đoán trong lòng hơn. Chị Hồ sầm mặt xuống, chợt hiểu ra điều gì đó. Anh nhìn họ bằng ánh mắt thắc mắc, nỗi bất an trong lòng sôi trào. Hắn nhìn ra bức tượng thần đặt chính giữa điện: Hai năm nay, tất cả vụ án đều chấm dứt, tuy nguy hiểm nhưng chẳng gây hại đến ai. Ảnh hưởng duy nhất là Bắc Kinh của hiện tại, từ chùa Giác Tuệ đến miếu Đông Nhạc, từ núi Diệu Cảm đến miếu Đô Thành Hoàng... Số lượng hương khói bỗng tăng vọt. Hồ Tứ cúi người ngồi xuống đất, một tay chống cằm, nói với vẻ thâm ý: "Nhưng mà, chẳng phải kẻ biết mê hoặc người khác hơn đứt Hồ Môn chính là thần linh hay sao?" Anh ngớ người. Trong rạp đúng lúc chiếu đến cảnh "Tiểu Lai" lần đầu đặt chân vào miếu thờ. Anh cúi đầu một cách thành kính trước bức tượng đổ nát. Tượng thần rất cao, bóng tượng che khuất nửa khuôn mặt cậu ta, rèm mi dày và dài cũng rủ bóng xuống quầng mắt. Cậu ta nói: "Đâu đâu cũng thiêng, lại chẳng nơi nào thiêng." Hiện nay, anh nhìn bức tượng đồng to lớn, uy nghi và nổi bật giữa làn khói vẩn vương. Tượng thần mặc áo mãng bào đỏ đang ngồi nghiêm chỉnh trên thần vị, hai mắt cụp xuống như đang nhìn tất thảy thiện ác chốn nhân gian, rồi lại như nhìn thẳng vào đáy lòng tín chúng, không gì không biết. Anh sởn gai ốc. Hóa ra Hồ Tứ phát điên là vì đã bị một pho tượng thần mê hoặc...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]