Liễu Mười Ba đánh đấm bao nhiêu năm mà chưa gặp ai tung chiêu độc như Lan Hà và Tống Phù Đàn cả. Rốt cuộc là y hay bọn anh có độc (rắn) chứ? Cầy mangut làm từ giấy chỉ dùng được tạm thời, song lại được Tống Phù Đàn đính thêm bùa chu sa nên phô bày được sức mạnh trí tuệ và sự kiềm chế đến từ thiên địch. Cầy mangut ăn rắn là chính, có khả năng kháng độc, chẳng ngán con Agkistrodon Halys* hay rắn hổ mang nào. Chỉ thấy đám cầy mangut bự cạp vào vị trí tim của Liễu Mười Ba làm y bị nhấc bổng lên không. Và đại tiên gia bị Liễu Mười Ba ngoạm cũng bay theo. Đại tiên gia: "..." Có điều cắn như này rất đau miệng, Liễu Mười Ba nhổ đại tiên gia ra. Đại tiên gia lăn hai vòng trên đất hòng phủi sạch nước dãi của rắn vì chúng có độc, đoạn thoăn thoắt nhảy đi. Lão xoay người hóa thành một ông cụ áo trắng, chắp tay với Lan Hà: "Tạm thời cầm chân nó để ta đi cứu mọi người, lát nữa lập trận lại." Đến giờ anh mới biết hóa ra trông đại tiên gia như thế này... Chỉ thấy đại tiên gia râu tóc bạc phơ, tóc suôn bóng mềm mượt, mặt mũi hồng hào, trên mũi là một cặp kính dày cộp như đít chai, tròn tròn bé bé. Tuy nhiên trong đôi mắt long lanh kia không phải ánh sáng của trí tuệ mà lại ngân ngấn nước khi người mắc chứng sợ xã hội giáp mặt với loài người. "..." Anh mủi lòng dời mắt đi, "Xin hãy cố gắng hết sức." Vì đi tham dự lễ trao giải nên anh không mang giấy hay gậy Lâm Tế pháp sư Bất Động tặng cho, chỉ nắm mỗi sợi dây xích. Anh mở bức linh phán kia ra rồi đặt trước người các pháp sư để Liễu Mười Ba khỏi quấy rối. Tống Phù Đàn viết một lá bùa "Bất tri phi thủy", tranh Chung Quỳ sẽ không bị mưa xối ướt nữa! Đàn cầy mangut cắn Liễu Mười Ba ở vị trí tim của y, không biết có phải vì chúng chỉ là giấy hay không mà y quét đuôi trúng một con nhưng không thể quét chúng thành tro được, chỉ thấy ánh sáng vàng trên trán chúng lập lòe, thân mình có thêm mấy vết rách mà thôi. Chúng cắn Liễu Mười Ba không buông, muốn cắn đến chết, thời gian sử dụng lâu hơn Lan Hà tưởng nhiều. Nhân lúc Liễu Mười Ba bị đám cầy mangut bao vây, đại tiên gia đi giải độc cho mấy pháp sư bị trúng độc, nếu không sẽ mất mạng. Bạch tiên vốn rành trị liệu. Đương lúc Bạch đại tiên gia cứu chữa, anh gấp giấy thật nhanh, bổ sung cầy mangut tới tấp rồi nhờ Tống Phù Đàn phóng to ra, thành thử lúc nào cũng có cầy mangut tấn công Liễu Mười Ba. Liễu Mười Ba ức chế. Mặc dù y không được ranh ma bằng Hồ Môn nhưng đánh một lúc vẫn nghĩ ra cách bóp chết nguồn sản xuất. Thế là y không đoái hoài đến bọn cầy mangut đang cắn tim mình nữa mà bò tới ngoạm Lan Hà. Anh dừng gấp, trốn sang một bên, nhoáng cái nhảy tọt đến ven hồ. Anh tập trung phòng bị Liễu Mười Ba nên không ngờ mắt cá nhân bị quấn, cúi đầu nhìn thì hóa ra là cành liễu cạnh bờ uốn éo duỗi tới, lôi anh xuống hồ. Anh ngã sấp, tay túm cỏ, cành liễu sở hữu sức mạnh cực kì to lớn. Tống Phù Đàn thấy vậy muốn đi về phía anh để chặt đứt cành liễu thì chợt nảy một ý, đi ngược về phía Liễu Mười Ba. Liễu Mười Ba liếc xéo hắn: "Tiểu hòa thượng..." Hắn chả chối bỏ chuyện mình chưa xuất gia mà đã bị nhận lầm là sư. Cư sĩ là chuyện thường gặp, hồi đầu các nhà sư cũng muốn hắn xuất gia. Liễu Mười Ba quật đuôi, hắn tránh thoát được hai lần thì dừng lại, trở tay chĩa kiếm về phía y. Liễu Mười Ba vẫn dè chừng trước thanh kiếm này. Y xoay phắt người đi hòng tránh né thì thấy một sợi xích câu hồn bỗng dưng xuất hiện trong tay Tống Phù Đàn, một đầu khác quấn trên tay Lan Hà, còn ở giữa là hai vòng trên thân y. Cho nên khi y động đậy, anh cũng được kéo lên, cành liễu vốn bị y sai sử đứt thành từng đoạn. Anh bị lôi thẳng đến trước mặt y rồi giăng sợi xích câu hồn đang trói y từ hai bên với Tống Phù Đàn. Liễu Mười Ba vốn đã bị đại tiên gia tròng dây thừng lên thân trước đó, giờ còn thêm cả xích câu hồn nữa. "Đồ xảo trá! Bọn tặc trọc!" Liễu Mười Ba cả giận. Y chả thèm để ý rằng Lan Hà đang cãi lại vì bạn trai anh vốn có trọc đâu. Thì ra tên hòa thượng nhãi nhép này làm động tác ban nãy để trói dây lên người mình. Rắn đen bị chọc điên càu nhàu, cành liễu vươn dài hơn nữa, cuốn lấy đám cầy mangut giấy. Y trợn mắt nhìn Lan Hà: "Ta đến từ phương Đông, trên đường gặp hồ nước, dưới nước có con rồng, chín đầu mười tám đuôi. Hỏi nó ăn cái gì, nó đáp chuyên ăn đám tiểu quỷ mặt dày vô liêm sỉ..." Miệng há ra thật to! ... Bộ đội đứng ngoài bắt chuyện với Tư Không xong bèn tìm ngay một anh lính trẻ tuổi Hổ, ra lệnh vào trong nghe theo chỉ huy của chúng sư, nhìn thấy gì cũng đừng hoảng. Chàng lính này tên là Dương Hứa, đội mưa chạy vào. Một tia chớp rạch ngang trời, công viên chợt sáng choang. Anh ta tận mắt chứng kiến một con rắn đen khổng lồ và hai bóng người trói nó bằng xích sắt. Thế nhưng sau khi ánh chớp tắt lịm, bóng người biến mất, chỉ còn mỗi rắn đen... Dương Hứa nuốt nước miếng cái ực. Anh ta coi như dạn dĩ, nhưng người ta nói sợ rắn là bản năng trời sinh của loài người. Rắn hành động trong lặng lẽ, tổ tiên loài người cực kì sợ rắn, họ truyền gen này xuống đời con đời cháu. Hơn nữa, con rắn này khác hẳn rắn thường, nó lớn kinh khủng. Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn canh gác bên ngoài, đương nhiên đã chấp hành nhiệm vụ thì không được tìm tòi sự thật. Vào giây phút này đây, anh ta cầm lòng không đậu mà nghĩ tại sao phải e dè trước một con rắn, rồi lại nhớ đến các nhà sư và âm thanh kì lạ nghe được trước đó. Lẽ nào mình đang tiếp xúc đến một thế giới thần kì...
Nam nữ chính trên màn ảnh rộng hãy còn đang đi chơi, hẹn hò dưới trời xanh mây trắng, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng lúc bấy giờ khi vài người đang nằm la liệt trên đất... Dương Hứa chấn động dời mắt khỏi rắn đen nọ, nhớ đến mệnh lệnh của cấp trên, không dám nghĩ linh ta linh tinh nữa, chạy đến chỗ pháp sư Bất Động: "Chào ngài, ngài muốn tôi làm gì?" Pháp sư Bất Động đang một lúc lo hai việc nên không thể trả lời. Tư Không đáp hộ: "Anh đưa tay ra đây!" Tay Dương Hứa bị viết chữ "Rắn" lên, Tư Không giao dây thừng và bao đựng bùa vào tay anh ta, dặn vội: "Cầm chúng, đứng vào vị trí này, dù có thế nào cũng không được cử động." Dương Hứa gật đầu cái rụp. Sau khi nắm lá bùa, anh ta nhìn ra thì thấy thêm nhiều bóng người có mặt tại đây. Họ chính là hai người ban nãy anh ta trông thấy và thêm một ông lão, chẳng qua lần này trông rõ hơn rằng có một người đội mũ hệt như quỷ Vô Thường trong truyền thuyết đang vừa tránh vừa nói: "Cẩn thận, coi chừng nó nhả độc!" Dương Hứa cảm thấy mặt mình tê dại, siết chặt lấy bùa và dây thừng đứng yên tại chỗ. Tiếp đó, anh ta chứng kiến con rắn đen há miệng thật to rồi bất thình lình tấn công. Theo lý mà nói, người ta rất khó né khi rắn tập kích đột ngột, song quỷ Vô Thường chẳng những né khỏi mà còn giơ móng tay dài ngoằng cào nó, đoạn xoay người cưỡi lên lưng nó, hô lên: "Ọe! Da rắn!" Rắn đen: "..." Rắn đen không biết nói, nhưng Dương Hứa lại có cảm giác nó đang kết tủa lời. Quỷ Vô Thường dù thấy rùng mình bởi xúc cảm đến từ da rắn thì vẫn ngồi nguyên trên mình rắn, siết chặt sợi xích. Một con quỷ mặc đồ đen khác cầm kiếm đâm thẳng vào vị trí tim của nó! Dương Hứa trợn mắt, ngừng thở. Tuy nhiên, rõ ràng rắn đen bị đâm trúng tim, vết thương bị cháy sạm mà chẳng nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí nó còn lắc mình lúc đau đớn, tiện thể hất tung cả quỷ Vô Thường lẫn quỷ áo đen đi thật xa. Quỷ Vô Thường bị ném đi, nhìn lại thì thấy áo ngoài bị ăn mòn rách tả tơi. Chạm vào con rắn này là dính độc ngay. Tại sao lại như vậy? Dương Hứa đang đứng ngây như phỗng thì nghe ông lão áo trắng nhỏ giọng nói: "Bắt đầu đi." Anh ta chẳng phản ứng mảy may bởi đây không giống một câu ra lệnh, mãi đến khi Tư Không hô: "Chú ý, bắt đầu rồi!" Đại tiên gia quay về vị trí mình niệm chú, lòng tiếc đứt ruột vì đã bỏ lỡ giờ Tý sống của Liễu Mười Ba. Tuy nhiên, đã đến nước này rồi cũng chả thể làm lại nữa, đành phải căng não tiếp tục: "Triệu lôi tướng, triệu lôi binh, đánh lôi trống, phạt lôi tinh... Nhiếp ngũ lôi tật tốc hành!" Dương Hứa cảm nhận lòng bàn tay mình nóng rực dần lên, sợi dây thừng trong tay cả bọn lóe tia điện xoẹt xoẹt. Rắn đen rít gào ngóc nửa thân mình dậy, cái bóng của nó phủ lên họ khiến anh ta nảy sinh cảm giác sẽ bị ngoạm chết tươi ngay tức thì. Anh ta đứng gần nó nhất nhưng vẫn nhớ lời Tư Không dặn, hai đùi khép chặt khít, không nhúc nhích chút nào. Tia điện bàng bạc nhảy nhót từ dây thừng lên lớp da rắn đen đúa. Rắn ta đau đớn vặn mình, nhổ bật thảm cỏ chưa kịp bám rễ, mùi thịt nướng bốc lên. Ngay giờ phút này, Dương Hứa có cảm giác hình như con rắn đó đang... đang liếc qua chỗ mình. Bị nó nhìn mà anh ta rùng mình. Nó như có nhân tính, à không, thay vì nói là nhân tính thì coi là yêu tính còn đúng hơn, vừa có trí tuệ vừa xảo quyệt. Ngay sau đó, cảm giác bủn rủn chạy dọc từ bắp đùi lên trên, anh ta chợt nghĩ đến câu của các cụ, rằng trăn cuốn eo, rắn cuốn chân mà xưa giờ không hiểu nghĩa, bởi vì rắn cũng có thể quấn eo mà... Đến giờ anh ta mới thảng thốt ngẫm lại, chắc ý của các cụ là xà yêu. Dương Hứa bất giác ngồi thụp xuống, tay mỏi nhừ thả lá bùa ra. Tia điện dừng lại, suy cho cùng anh ta chỉ là người phàm trần mà thôi. Mặc dù đã cố tình chọn người tuổi Hổ nhưng đã bỏ lỡ giờ Tý sống, sức mạnh của Liễu Mười Ba đã quay trở lại. Bị thiếu người, họ cần thêm người, và còn là người có thể ăn bát cơm này. Lan Hà nghĩ đến khoảng cách đến chỗ xác mình, đoạn lùi về sau hai bước: "Đợi một lát để tôi đi..." "Định đổi sang cơ thể khác để lập trận chứ gì?" Liễu Mười Ba lắc dây thừng, nói bằng giọng càn rỡ, "Đi đi! Vô Thường sống kia, ngươi mà lại đây ta sẽ biến ngươi thành quỷ đích thực, sau này đi làm đầu bếp cho ta! Nói cho ngươi biết, ta sẽ không trả lương hay cho ngươi ăn uống no nê đâu nhé! Ta muốn nhét ngươi vào tảng đá... Vào kẽ đá ngọc ở Long Cung, chỉ khi nào đi nấu cơm mới được ra một lát thôi!" Rắn ta gầm rú rồi đập đuôi cái bịch, Tư Không cũng ngã chúi ra trước, nằm liệt xuống đất, chân tê rần y hệt Dương Hứa. Dương Hứa là người thường, Tư Không thua kém sư phụ một đoạn. Trận pháp bị thiếu mất hai người. Lan Hà chẳng lạ gì việc Liễu Mười Ba có thể vạch trần thân phận mình, bởi đến cả đại tiên gia còn biết anh là Vô Thường sống cơ mà. Điều anh để ý hơn là giờ thiếu mất hai người, lẽ nào lại bảo Tống Phù Đàn thế vào? Đạo trưởng Giang Hà rút điện thoại ra, tay ông ta vẫn cử động được, đã gửi tin nhắn cho đồ đệ rồi nhưng không biết có chạy tới kịp không, có đủ người lập trận không... Bỗng dưng, có hai cơn lốc đến đây. Một con hồ ly nhảy ra đầu tiên hóa thành thiếu nữ áo đỏ, cầm dây thừng từ tay Tư Không. Bạch tiên đi ra từ một cơn lốc khác đẩy kính, cũng nắm dây thừng khỏi tay Dương Hứa. Chúng cầm xong lại kéo dây, cầm chân Liễu Mười Ba. Đại tiên gia thấy họ bèn nói: "Không, không được. Hai đứa...!" Hồ Bảy Chín lấy một lọ chiết đựng tàn hương Đỉnh Vàng. "Không sao, ta có thuốc đây!" Đại tiên gia: "..." Đại tiên gia hết biết nói gì trước hiệu quả thuốc làm từ tàn hương Đỉnh Vàng. Hồ gia quả là lớn mật, đủ tàn nhẫn để xuống tay, cái kiểu tao sẽ tự cứu mình trước khi mày kịp giết tao... Đại tiên gia nhìn về phía Bạch Ngũ. Cậu chàng cất giọng như muỗi kêu: "... Con cũng vậy." Lan Hà: "..." Anh không nhìn nổi nữa. Giờ gì rồi mà cậu vẫn chả có tí khí phách nào hả, con cũng vậy là cái đách gì? Hồ Bảy Chín nhếch miệng lòe răng nanh nhọn hoắt: "Đại tiên gia à, trận pháp này vẫn chưa đủ đô đâu, còn phải có người tấn công nhược điểm nữa." Lan Hà: "Khó lắm, ban nãy... anh ấy đâm vào tim nó mà không xi nhê gì." Ý anh là đòn vừa rồi của Tống Phù Đàn. Cô ta nói: "Không phải chỗ tim! Liễu Môn tu hành, linh tính nằm hết ở phần đầu, nên đó là lí do vì sao ngươi thấy chúng chả được thông minh cho lắm..." Chẳng biết cô ta cố tình trêu ngươi hay chỉ là quen thói, Liễu Mười Ba nghe mà tức xì khói, ba máu sáu cơn gầm lên: "Đồ hồ ly to gan!" Hồ Bảy Chín phải quặp móng vào đất mới đứng vững được. Cô ta cố gắng quay mặt sang hỏi anh: "Tôn gia, đó là bức tranh gì? Nhìn thú vị đấy." Lan Hà: "Bức kia là linh phán hàng đầu năm 82 của Đậu Xuân Đình." Cô nàng nhìn anh đăm đăm. Lan Hà: "... Không được!" Hồ Bảy Chín gồng hết sức nắm chặt dây thừng: "Giờ không dùng thì đợi đến bao giờ nữa!" Lan Hà: "Cô nói nghe đơn giản ghê nhỉ! Cô biết kiếm mấy triệu tệ phải mất bao nhiêu lâu không hả! Khoan khoan, ta phải đi liều mạng cái đã!" Anh flop sấp mặt mãi mới nổi đó! Làm gì có nhiều tiền tích cóp chứ! Qua Nhị chân nhân đốt bức "Triêu chân đồ" còn đỡ, chứ anh mà đốt linh phán thì biết đền kiểu gì, anh có phải phú nhị đại vung tay một phát chi luôn mấy trăm nghìn mấy triệu tệ như Đậu Xuân Đình đâu. Tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu không được à. Hồ Bảy Chín: "..." Không phải cô ta không muốn nói mà là chẳng còn sức để nói nữa, đành trừng trộ Tống Phù Đàn. Anh nghĩ lằm nghĩ lốn quá, rõ là đồ của em họ bạn trai mình cơ mà. Hắn cũng cạn lời, thương Tiểu Lai tằn tiện chi tiêu, định nói em đừng liều mạng, cứ đốt thẳng tay đi thì chợt nghe Bạch Ngũ bật khóc, vừa gồng sức nắm dây thừng vừa thốt: "Tôn gia, anh đừng tiếc, lỗi tại ta hết!" Tống Phù Đàn: "???" Hắn nói: "Không, tại tôi. Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi." "Không, là lỗi của ta!" Bạch Ngũ khóc ngon lành, "Ta sống ở lầu thần tài mà chẳng giúp tôn gia giàu lên, làm tôn gia phải lo nghĩ về tiền bạc. Hu hu hu, tại ta không làm việc tử tế..." Tống Phù Đàn: "..." Đầu Lan Hà đau như búa bổ. Đạo trưởng Giang Hà nằm dưới giơ tay lên: "Này, tôi chi tiền, cậu cứ đốt đi." Ông ta thấy khó hiểu. Việc ngài Đến là Vô Thường sống đã khiến người ta phải sửng sốt lắm rồi, thì với địa vị dưới âm phủ của y làm sao lại vô danh trên dương gian được? Nếu y thể hiện tài cán trên này, bộ chả phải sẽ kiếm tiền dễ như bỡn à? Hai pháp sư khác cũng gật đầu như giã tỏi: "Đốt nhanh lên, đốt nhanh lên." Không thấy rắn đã quậy banh chành rồi à, dùng dằng thêm là không kịp nữa đâu. "Được rồi." Lan Hà rầu rĩ đáp. Anh gấp bức tranh thần Chung Quỳ đỏ sẫm đó thành áo giấy rồi đốt. Nó hóa thành tro khoác lên lớp áo ngoài bị độc ăn mòn lỗ chỗ, thoắt cái trở thành một cái áo đỏ rực. Anh khoác bộ đồ đỏ rừng rực như lửa nhảy lên thân Liễu Mười Ba, sức mạnh của thần Chung Quỳ rót vào người, hai tay khép lại nện khuỷu tay lên đầu y, nhìn nhẹ nhàng mà Liễu Mười Ba lại ngã gục, đầu đập xuống đất thành một cái hố to. Anh nắm tay thành nắm đấm nện hai cái lên đầu y tiếp, mỗi một cú dội xuống là y hét thảm thiết, thân rắn vặn vẹo. Hồ Bảy Chín mắt sáng rực, gào rú: "Tôn gia đỉnh vãi!" Đạo trưởng Giang Hà hơi gật đầu: "Hậu sinh khả úy." Sau khi biết là Vô Thường sống, cách nói năng cũng khác đi. Tống Phù Đàn cũng cảm khái tại sao có người mặc cả đồ trắng lẫn đồ đỏ đẹp thế nhỉ... Liễu Mười Ba bị trói chỉ biết bị đập, lòng y phát hoảng, căm hận từ bọn hòa thượng đến Tang Môn và Lan Hà. Y không cam lòng, song chỉ đành quát lên: "Ta phục rồi phục rồi, đừng đánh nữa!" Nếu đánh vỡ đầu thì tu vi của y sẽ mất hết. Anh nhìn về phía Bạch đại tiên gia: "Đại tiên gia ơi?" Bạch đại tiên gia nhỏ giọng: "Ngươi biết quy củ mà." Liễu Mười Ba căm phẫn: "Muốn thương lượng chứ gì? Được. Ta sẽ thu tay, tuyệt đối không quấy rầy các ngươi nữa, nhưng các ngươi không thể không cho ta cái gì được. Tế một lần, cho ta xem phim xong là được." Y hiểu quy củ, đã thoái nhượng nhiều, đây mới là thái độ thật lòng đàm phán: "À, với cả..." Liễu Mười Ba nhìn khắp một vòng, nói bằng giọng khó chịu: "Nếu đánh bại ta rồi thì sau này các ngươi hãy bài trí ta vào nhà Vô Thường sống kia để cậu ta cung phụng ta." Nghe như y đang chịu nỗi ấm ức nào đó. Đậu má, vẫn muốn mình làm đầu bếp à. Anh thấp giọng nói: "Ngươi mơ đẹp quá nhỉ." Liễu Mười Ba: "?" Pháp sư Bất Động vẫn im lặng suốt chợt mở mắt ra: "Ngươi làm lộ vị trí cầu vật trấn trung ương, nó lập nên vì Bắc Kinh. Đến bao giờ cầu được xây xong, ngươi phải canh giữ cây cầu suốt trăm năm cho chúng ta." Liễu Mười Ba: "..." Liễu Mười Ba sôi máu, vùng vằng ngay: "Mẹ kiếp! Ngươi dám kêu bổn long đi làm thú trấn cầu?!" Y còn chưa kịp động đậy thì lại bị Lan Hà đóng đinh xuống đất, tia điện cũng xoẹt qua, mùi thịt nướng càng nồng nặc hơn, rắn đen đau quá nằm vật ra đất. Pháp sư Bất Động: "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu. Nếu ngươi không tự xưng là rồng khiến chúng ta tụ tập lại thì ta cũng không cần tiết lộ cầu trấn vật để bác bỏ tin đồn. Chẳng lẽ bảo ngươi trông coi cầu là không đúng ư?" Vào khoảnh khắc ông bác bỏ tin đồn cũng đã quyết định, nếu đánh bại được Liễu Mười Ba thì y phải ở lại làm bảo vệ công viên. Y không ngờ mọi chuyện là vậy, thế nhưng toàn thân y chẳng nhúc nhích nổi, chỉ còn đuôi là ngoe nguẩy, lòng thấy hối hận. Pháp sư Bất Động ép hỏi: "Ngươi đồng ý chứ?" Liễu Mười Ba nhìn tia điện trên thân và nắm đấm của Lan Hà, đáp bằng giọng không cam nguyện: "... Xem xong phim được không?" Pháp sư Bất Động mỉm cười: "Được chứ. Chỉ cần các hạ bằng lòng trông coi cầu thì sẽ có rất nhiều phim để xem." Y im lặng một lát rồi đáp: "Ta ghét nhất là sống dưới cầu, các ngươi hãy trồng một cây cổ thụ ven cầu, ban đêm ta sẽ cư ngụ trên cái cây này. Đừng bảo các ngươi cấm bổn long hoạt động luôn nhé?" "Chỉ cần tiên gia có thể bảo vệ cho cây cầu này thì có đi đâu cũng không sao." Pháp sư Bất Động nói. Liễu Mười Ba thở phào nhẹ nhõm, may là yêu cầu của họ không quá đáng, "Được. Vậy khi các ngươi xây cầu cứ bỏ da rắn lột của ta vào, ta sẽ cảm ứng được nơi này mọi lúc, đồng thời có thể che giấu vị trí của vật trấn các ngươi." Pháp sư Bất Động gật đầu: "Rất tuyệt, rất tuyệt." Lan Hà cũng nói: "Còn nữa. Ngươi phải trả lời cho ta, tại sao ngươi lại tìm đến đây, ai sai ngươi tới?" Liễu Mười Ba định nói lại chớp mắt, "Một yêu cầu đổi một yêu cầu. Muốn ta trả lời câu này thì ngươi phải đồng ý đốt một cái tháp hương cho ta." Chả phải chuyện to tát, anh đồng ý ngay: "Được." Liễu Mười Ba: "Không có ai sai khiến, tại dạo này các ngươi xây cầu mà thôi." Lan Hà: "Thật ư? Ngươi đang tu yên lành, sao tự dưng tỉnh lại?" Y lại nói: "Lại thêm một câu nữa. Câu này quan trọng, muốn ta trả lời thì sau này ngươi phải tiếp tục đốt hương cho ta ăn!" Hồ Bảy Chín chửi sa sả. Cái ngữ vô sỉ, không thông cống mà còn đòi hương ăn. Quả nhiên Liễu tiên có hơi đần, anh nghĩ bụng, chả giới hạn số lượng hay thời gian gì cả, thế thì sinh nhật hằng năm anh cho ba nén hương cũng được. Anh thở dài ra vẻ băn khoăn: "Được thôi." Liễu Mười Ba mừng húm: "Thật ra ta cũng chả biết, cứ thấy nóng nóng nên tỉnh dậy. Có lẽ là do hiệu ứng nhà kính trong 'Thanh mộng kỷ hà' nói đến ấy." Mọi người: "..." Biết áp dụng vào đời sống phết nhỉ. Lan Hà cạn lời. Hóa ra Liễu tiên này chỉ đang chào giá linh tinh thôi, may là anh cũng chả nghiêm túc, chứ không sẽ mệt chết xác. Anh nhìn rắn mà thấy ngứa ngáy, nhất là xúc cảm da rắn. Song trông Liễu Mười Ba không nói dối, cho nên y tỉnh dậy tìm đến đây chỉ là một sự trùng hợp? Anh nhảy xuống khỏi đầu y, đại tiên gia cũng dẹp trận pháp. Bọn họ chứng kiến y hóa thành một thanh niên đồ đen, tóc dài buộc sau gáy, mặt thâm trầm, mặt mũi đẹp trai nhưng toát lên sự ác độc, trên mặt còn có một vết sẹo. Anh nhìn chằm chằm một chốc. Liễu Mười Ba đắc chí, hãi hùng trước khuôn mặt rồng của mình rồi chứ gì. Lan Hà: "... Ngươi bị đánh phải đầu thật kìa!" Liễu Mười Ba: "*&¥#@¥!" ... Xem như đã đàm phán xong, đạo trưởng Giang Hà được dìu dậy, nhìn Lan Hà mà cảm khái: "Thật không ngờ Lai tiên sinh lại là Vô Thường sống nhưng chúng ta đều không hay biết. Đúng là kín tiếng." Đó giờ Lai Vô Thường chưa bao giờ tiết lộ, rất hiếm ai đi Vô Thường mà bưng bít với cả giới. Liễu Mười Ba Xí một tiếng ra chiều khinh miệt, sẵng giọng: "Ngươi mù à, chả phải các ngươi đều biết cậu ta hay sao?" Đạo trưởng Giang Hà: "???" Các pháp sư hóa đá, các ngươi đều biết nghĩa là gì, lẽ nào thân phận dương thế của Lai Vô Thường cũng thuộc giới tôn giáo Bắc Kinh? Đó sẽ là ai, môn nào? Không đúng, nuôi gia tiên, là một hương đầu ư? Vẫn không đúng, người mà họ đều biết... Nếu biết thì dù gì cũng sẽ có tiếng tăm trong nghề chứ, làm sao họ không nghĩ ra được nhỉ. Họ thực sự chả nghĩ ra người họ đều biết mà có bản lĩnh này. Rốt cuộc cậu ta thuộc môn nào? Mọi người nhìn anh với vẻ nghi ngờ, không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà giờ lại thấy trông quen mắt, song vẫn nghĩ không ra. Chúng ta biết cậu ấy thật ư? Lan Hà: "..." Ban đầu anh định đi hồi hồn đổi một cơ thể khác để đến lập trận, nay Liễu Mười Ba nói toạc rồi, cảm xúc anh lại bình tĩnh đến lạ. Thôi coi như trước lạ sau quen đi. Anh nghĩ nếu lừa mấy ông già này tiếp thì có qua mặt được không, họ có vỡ lẽ ra ngay như Ứng Thiều không? "Không biết." Đạo trưởng Giang Hà gãi đầu, búi tóc vốn đã loạn xì ngậu nay bị bung ra hết. Ông ta đang nói dở thì anh trai nữ chính xuất hiện trên màn hình chiếu "Thanh mộng kỷ hà", miệng bị nam chính bịt, cổ bị bóp, chỉ để lộ một cặp mắt. Nhìn đôi mắt của Lai Vô Thường. Rồi nhìn lên đôi mắt rất rất to của diễn viên trên màn ảnh rộng sau lưng anh. Đối chiếu trước sau, giống y như đúc. Nếu còn không thấy rõ và bảo mình không biết thì mù thật rồi. Các pháp sư: "......" ... Bố tổ sư, đúng là ai ai cũng biết! Không chỉ họ mà cả nhà họ, hàng xóm họ cũng biết hết!! *Tác giả: Hồ Bảy Chín: Đương nhiên là biết rồi, tôn gia là ngôi sao đình đám đó! Lan Hà: Clone bị bóc nhiều thành quen ấy mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]