Không chỉ Tiểu Tưởng mà những người khác có mặt tại đó mặt cũng đầy dấu chấm hỏi... Tiểu Tưởng tuyệt vọng khôn xiết, tưởng là được cứu cơ. Gã hết biết nói gì: "Tôi, tôi xin lỗi ạ. Vậy ngài cần cái gì không?" Tự kỷ hay không cũng phải có sức mạnh chứ. "Không cần, không cần!" Bạch Ngũ hoảng loạn như từ chối một tên đa cấp, vả lại cậu ta có cảm giác mình bị xem thường, trong khi rõ là tới đây để chứng tỏ bản thân, đoạn vội lau nước mắt ầng ậc trong lặng lẽ, "Ta có bản lĩnh của mình!" Tiểu Tưởng: "..." Gã tận mắt thấy Bạch Ngũ ôm lấy bản thân đương lúc hùng hổ bước đi mà nghĩ Bạch tiên này thật vô dụng, hết hi vọng thật rồi. Gã rút điện thoại ra, lẩm nhẩm với chính mình: "Tôi xin lỗi, Lý tiên sinh, tôi phải tìm Ứng tiên sinh thôi." Một chuyện không phiền đến hai chủ, người làm cái nghề như Lý tiên sinh rất kị xử lý cùng một chuyện với người trong nghề. Có lẽ có người sẽ không để bụng, song hương đầu Lý lại là một người rất bảo thủ. Thế nhưng hiện giờ Lý tiên sinh bị bóp cổ, đồ đệ ông ta bất lực, Tiểu Tưởng muốn làm gì họ cũng chẳng cản nổi. Ở những lúc như thế này, Tiểu Tưởng dẹp hết quy luật giang hồ, gã phải tìm người giải quyết vụ này! Lan Hà nghe cái tên "Ứng tiên sinh" bèn chắc mẩm là Ứng Thiều. Từ khi giải quyết chuyện cho Dư Hàng Gia, gã triệt để phất lên tại Bắc Kinh, cũng là tiên sinh đang nổi dạo này... Lúc này, Tưởng Hán Sinh đang cưỡi hẳn lên người Lý tiên sinh, đồ đệ ông ta và hai tay vệ sĩ cùng ra sức tách Tưởng Hán Sinh ra, cả tập thể đang kết hợp chặt chẽ. Bạch Ngũ đi tới, bên trái không được mà bên phải cũng không xong, hình như không biết nên xuống tay từ đâu. Cậu ta nhích lại gần, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Mấy người xê ra tí với." Chả ai đoái hoài. Tiểu Tưởng cũng thở dài, mình dập đầu không công. May thay lúc này cuộc gọi video được kết nối, mặt Ứng Thiều lù lù xuất hiện, "Chào anh?" "A, chào Ứng tiên sinh. Tôi là Tưởng Văn Tuyên, từng kể về bố tôi với anh..." Tiểu Tưởng đang nói dở thì bị Ứng Thiều cắt ngang, "Anh Tưởng à, tôi nói rồi, tôi không làm được đâu!" Một trong những điều nổi bật ở Ứng Thiều là gã rất thân với Vô Thường, ban đầu nhà họ Tưởng có tìm tới gã nhưng gã biết thật ra trước đây Tưởng Hán Sinh đã kéo dài tính mạng những hai lần. Quá tam ba bận, lần này rất khó lừa được âm ty, hơn nữa người làm phép chuyện này sẽ bị thương, gã cũng không phải người thèm tiền không cần mạng. "Không không, có người làm phép cho tôi rồi, khổ nỗi lại xảy ra chút biến cố nho nhỏ, có vẻ anh ta không xử lý được..." Tiểu Tưởng lắc điện thoại, để lộ Lan Hà đứng ngay sau gã. Ứng Thiều: "..." Lan Hà: "..." Ứng Thiều gào toáng lên: "Anh ta không làm được, tôi càng không!" Tiểu Tưởng vẫn chưa chỉnh lại camera. Gã sững người rồi mới tắt camera, "Anh biết tôi mời Lý tiên sinh? Tôi chưa kể chuyện này với ai mà." Lan Hà: "..." Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại Tiểu Tưởng. Nếu Ứng Thiều dám nói sai, anh sẽ thể hiện kĩ năng truyền thống – qua đời ngay tại đây! Sau đó đi bóp cổ gã! May là Ứng Thiều chỉ túa mồ hôi rồi phản ứng lại: "Tôi... ừm... bói ra!" Tiểu Tưởng nghi ngờ trong lòng, mình chưa nghe bảo Ứng Thiều hiểu xem bói bao giờ, bộ chả phải gã điều khiển quỷ cổ à. Thế nhưng Tiểu Tưởng chả nghĩ nhiều, có lẽ mình không biết thôi, "Vậy anh qua giúp được không? Không cần làm phép đâu, chỉ cần trừ tà là được, vậy cũng được chứ?" "Không được, cậu Tưởng à tôi khuyên cậu, đừng nhờn với quỷ thần!" Ứng Thiều sẵng giọng, nói xong bèn vội vàng cúp máy. Lan Hà ở hiện trường, gã không biết Tiểu Tưởng có hiểu không, chỉ điểm một câu mập mờ. Tiểu Tưởng bị cúp máy nên cực kì khó chịu, đấm xuống bàn bên cạnh. Bạch Ngũ đứng phía trước bị gã dọa giật mình, nhảy tót ra xa, rồi cuống cuồng vờ bình tĩnh đổi sang tư thế ôm tay. Tiểu Tưởng: "..." Mọi người: "..." ... Đó, đó là tiên gia nhỉ? Sao nhát như cáy thế? Lan Hà không nhìn nổi nữa, hô lên: "Thi Tuyền, Thi Tuyền, em vẫn tỉnh táo chứ, mau quay lại đây!" Chưa nói xong đã bị bọn Vương Mậu túm lại. Bạch Ngũ biết anh đang nhắc nhở mình qua lời gọi này. Cậu ta hít sâu một hơi, chọt đồ đệ Lý tiên sinh: "Để, để ta cho..." "Quả cầu gai cút đi!" Tiên gia trên người đồ đệ là một Hoàng Môn, hét lên the thé, bọn họ đang bao việc. Bạch Ngũ nghĩ, mình càng phải cho họ lác mắt xem một Bạch Môn được rèn giũa qua mấy trạm tàu cao điểm là gì. Cậu ta gạt phăng đồ đệ và hai vệ sĩ đi. Khoan bàn đến chuyện khác, Bạch Ngũ dùng cơ thể của Thi Tuyền, cô nặng chưa tới 40 cân, quẳng sạch ba người đàn ông đã đành, mà không chỉ dừng lại ở đó. Cậu ta xoay người nhảy lên cưỡi cổ Tưởng Hán Sinh, đầu gối kẹp cứng làm lão ta chả thể nhúc nhích, hai tay đấm túi bụi lên đầu lão! "Á!!!" Tưởng Hán Sinh rú lên đầy thảm thiết, thả Lý tiên sinh ra, quỳ xuống đất hết đường cựa quậy, người cứng còng. Rõ ràng đó là những ngón tay trắng nõn nà mà khi đấm lên đầu, ai cũng nhìn thấy lão ta như bị Bạch Ngũ đóng cọc xuống sàn. Và đúng là đóng cọc thật. Chỉ có tiên gia mới trông rõ và đi kể cho tiên gia khác rằng Bạch tiên này đâm một sợi lông nhím xuống, đâm lủng hồn ma trong cơ thể Tưởng Hán Sinh. Mà lúc này, đám đàn ông bị cậu ta gạt phăng ra thậm chí còn chưa đứng dậy nổi... Bạch tiên thạo đem đến tài vận và chữa bệnh, song lúc đánh nhau lại khá là bị động, co rúm co ró, mặc kệ bạn có tấn công như thế nào. Thế nhưng Bạch tiên khóc thút thít trước mặt lại hóa vật phòng ngự thành vũ khí, rút gai trên lưng mình để tấn công, chỉ nhìn cũng thấy tàn nhẫn! Sự đối lập này làm Lý tiên sinh phải xuýt xoa, họng bị tổn thương, giọng khàn khàn nói không rõ chữ với Bạch Ngũ: "Đa tạ!" Bạch Môn suy yếu, Bạch tiên này hãy còn nhỏ tuổi, trông như một dã tiên. Đúng là ông ta từng ngó lơ nó, không ngờ nó có thể đè Tưởng Hán Sinh xuống, đánh thứ bám vào người. Hóa ra Bạch Môn cũng có lúc tàn nhẫn, tuy rằng chúng là loài chán đời nhất Tứ Đại Môn nhưng khi tà tính cũng làm người ta lác mắt. Ông ta nào biết Bạch Ngũ đã lĩnh ngộ nhiều sau vụ với Hồ Tứ, có thể nói là tiến bộ vượt bậc. "Ken két." Tưởng Hán Sinh nghiến răng, dùng sức muốn quay đầu trừng Bạch Ngũ. Cậu ta phát hoảng nhảy xuống khỏi cổ, đấm bùm bụp xuống cái đầu lộn xộn của lão như thể chơi trò đập chuột, "Ngươi đừng quay đầu lại!!!" Mọi người: "..." Lúc bấy giờ, cửa phòng rung lắc. "Không được mở!" Tiểu Tưởng sốt ruột. "Sao lại khóa?" Ngoài cửa là tiếng của Tống Phù Đàn. Vương Mậu nói với Tiểu Tưởng: "Là Huyền Quang ăn tiệc cùng bọn tôi. Nếu cậu ấy không vào được thì có thể sẽ..." Dĩ nhiên Tiểu Tưởng biết Huyền Quang là ai. Gã liếc Lý tiên sinh một cái, thấy ông ta gật đầu, dù sao Tưởng Hán Sinh cũng đã bị kìm kẹp rồi, bèn cắn răng nói: "... Cho anh ta vào." Tống Phù Đàn vừa bước vào bèn bắt gặp cảnh "Thi Tuyền" đè một ông lão xuống đánh, quần áo xộc xệch, mặt tỉnh bơ nói: "Chúng ta nên báo cảnh sát về hành vi quấy rối tình dục." Mọi người: "..." "Không phải như vậy." Vương Mậu đổ mồ hôi hột, "Tình huống khá là phức tạp. Huyền Quang qua đây đã." Hắn đi đến cạnh Lan Hà, cả hai đưa mắt trao đổi trong lặng lẽ. Vương Mậu định nói thẳng nhưng ngại Lan Hà. Ông cho rằng chắc hẳn bây giờ Lan Hà đang sang chấn tâm lý lắm, cẩn thận hỏi: "Cháu vẫn ổn chứ?" Đúng như ông nghĩ, anh bần thần, đọc câu thoại đã chuẩn bị từ trước với vẻ bối rối: "Cháu nghe nói sau khi con người ta bộc lộ khả năng tiềm ẩn thì sẽ bị hiểu lầm là khả năng đặc biệt, một số người sau khi khỏi bệnh nặng cũng mắc những triệu chứng kì lạ. Thật ra điều đó vẫn luôn tồn tại, ngặt nỗi chỉ có một số ít người mới có thể bộc lộ qua chỉ dẫn từ một số thông tin và vật trung gian, và sự thể hiện này có thể là bị tác động bởi thôi miên, ám thị tâm lý, tạo ảo giác. Thường ngày Thi Tuyền ưa hóng hớt những chuyện này, sẽ dễ bị ám thị hơn người khác..." Nom anh như đang hết sức căng thẳng, nói ra những câu này không biết là để thuyết phục người khác hay bản thân, khoa học hóa vụ này lên, nghe cũng logic. Tống Phù Đàn: "..." Vương Mậu trìu mến: "Không sao, chú ủng hộ cháu, cháu đừng tin!" Ai nấy đều an ủi Lan Hà: "Đừng tin, đừng tin nhé." Thậm chí Chương Thanh Dứu còn lấy tai nghe cách âm của mình ra, "Hay là cậu đừng nhìn, đừng nghe gì nữa..." "Không, em vẫn muốn nhìn, em tin rằng mình có thể giải thích được." Anh kiên quyết. Mọi người nhìn là thấy không xong. Tín ngưỡng sắp sụp đổ tới nơi rồi, không thể để Lan Hà chính khí lẫm liệt của chúng ta lay chuyển được, bằng không ai sẽ bảo vệ cả bọn cơ chứ. Vì lẽ đó mà họ kẻ giữ tay, người che mắt, bảo vệ anh toàn tập. Tống Phù Đàn: "..." ... Ở bên kia. "Cảm ơn Bạch tiên, ngài có thể đuổi thứ đó ra không?" Tiểu Tưởng cảm động rớt nước mắt, không ngờ vụ việc xoay chuyển, người trâu bò nhất lại là Bạch tiên! Gã không nhìn ra tu vi nhưng đã quá rõ rồi, Bạch tiên đánh bố gã mà gã còn cảm ơn. Song, Bạch Ngũ mới chỉ chế ngự Tưởng Hán Sinh, cậu ta còn phải xua thứ đang bám vào người lão nữa. "Cho ta một tách trà." Bạch Ngũ nói. Tiểu Tưởng dâng lên ngay tắp lự. Gã còn suy xét đến tính cách của Bạch tiên mà dâng từ một bên. Ngón tay Bạch Ngũ khuấy nước trà, chất lỏng vàng nhạt như hóa thành tro đen, thoạt trông còn bị cặn dưới đáy... Tiểu Tưởng chưa kịp nhìn rõ thì cậu ta đã tóm đầu Tưởng Hán Sinh, đổ nước trà đã xử lý vào miệng lão. Đồ đệ Lý tiên sinh thốt: "Vô ích thôi, ta đã cho uống lô dược rồi..." Lô dược tức là tàn hương, song không phải tàn hương tầm thường. Dù nó cũng được hóa thành từ hương nhan, nhưng lô dược có hiệu lực trị bệnh, thành thử khi để vào nước, lô dược sẽ chìm xuống đáy còn tàn hương sẽ nổi lên. Thi thoảng lô dược cũng được ăn hoặc đắp cùng các dược liệu khác, nhưng thứ bám lên người Tưởng Hán Sinh đã không còn sợ lô dược từ lâu. Ai ngờ rót tách lô dược này xong, bụng lão ta như bị thiêu cháy, lăn trên sàn khóc thê thảm. Thầy trò Lý tiên sinh ngạc nhiên, thật sự không thể đánh giá tiên gia bằng vẻ ngoài được! Trừ việc Bạch Ngũ đã niết bàn ra thì tàn hương kia là thứ lấy từ điện lão nương nương trên Đỉnh Vàng, hiệu quả khi làm lô dược không gì sánh nổi. Hồn ma kia đã không chống đỡ được nữa, Tưởng Hán Sinh há miệng định nôn. Bạch Ngũ cúi đầu, tay dính mực đỏ Lý tiên sinh mang tới, quệt một đường vẽ kí hiệu ngoài miệng lão ta, lão chẳng nôn ra được. Sau đó, cậu ta bịt lỗ tai, lỗ mũi, mắt... Chặn tất cả thất khiếu. Tưởng Hán Sinh vùng vẫy đầy đau khổ, gào thét, muốn nôn mà không nôn được, muốn mở thất khiếu cũng không mở được. Đồ đệ Lý tiên sinh sửng sốt: "Ngươi, ngươi bịt lại làm gì! Để ông ấy nhổ ra đi!" Gã ta còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện Bạch tiên đã bịt hết thất khiếu của Tưởng Hán Sinh rồi. Sở dĩ Lan Hà không nhìn thấy bóng quỷ bám lên người lão ta là bởi thứ đó thừa cơ bọn họ lơ là mà chui vào mắt lỗ, trốn trong bụng lão, muốn tống ra thì cũng phải tống từ trong mắt lỗ ra. Bạch Ngũ im lặng. Tiểu Tưởng từ mừng thành lo, gã nghĩ rằng tiên gia này đang áp chế bố mình, "... Đại tiên, ngài đang làm gì vậy? Ngài muốn nén hương không? Hay là ăn?" Lý tiên sinh nghĩ đến chuyện gì đó, đoạn khàn giọng thốt: "Bạch gia muốn dẹp loạn." Loạn ở đây là quỷ đoạt xác người, là người gạt âm ty kéo dài tuổi thọ. Bạch Ngũ muốn xua ác quỷ nhưng tạm thời không thả nó đi để cứu Tưởng Hán Sinh là vì muốn bắt luôn một mẻ. Tiểu Tưởng ngộ ra, mặt trắng bệch, quỳ xuống ôm tay Bạch Ngũ: "Đại tiên ơi, chỉ cần ngài tha cho bố tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài muốn cái gì tôi sẽ cho ngài cái đó. Ngài muốn đòi tiền đòi nhà hay Thi Tuyền muốn đóng bộ phim nào tôi cũng sẽ cho đóng..." Bạch Ngũ hoảng sợ, người dựa hẳn vào bờ tường, thoạt trông như rất nhát gan, song vẫn kiên quyết hệt như khi cậu ta đóng đinh Tưởng Hán Sinh vậy: "Ta đã báo cho âm ty rồi." "Ngài..." Tiểu Tưởng nhìn sang đồ đệ Lý tiên sinh, "Chúng ta kí hợp đồng rồi mà." "Tôi không thấy nó báo." Đồ đệ Lý tiên sinh đáp ngay, "Chắc vẫn cứu vãn được." Lý tiên sinh trừng gã, gã ta cũng đành chịu, chỉ còn nước cúi đầu. "Đã báo rồi, tôn gia nhà ta đã báo." Bạch Ngũ lẩm bẩm. Tuy cả cậu ta lẫn Lan Hà đều có mặt trong phòng song anh có gửi tin nhắn cho Tống Phù Đàn, có lẽ lão Bạch sẽ đến ngay thôi. "Ngươi không phải dã tiên? Là gia đàn bảo hộ hay đàn tiên, tôn gia ở đâu? Là môn đệ của ai?" Lý tiên sinh nói nhiều quá nên họng đau buốt. Qua thực lực Bạch Ngũ thể hiện, họ không nghĩ là gia tiên mà thấy giống đàn tiên hơn. Nhưng điều kì lạ là, giả như nó là dã tiên tu luyện ở núi sâu còn dễ hiểu, chứ giả như là đàn tiên thì hẳn đã giục đòi hương khói rồi, trong khi họ chưa bao giờ nghe thấy ở Bắc Kinh có một Bạch tiên giỏi giang như vậy. Bạch Ngũ cúi gằm im re. Hương đầu có dòng dõi truyền thừa, đàn khẩu đồng môn sẽ tạo thành một "hội", kẻ có bối phận lớn nhất sẽ là thủ lĩnh đồng môn, hoặc gọi là hội đầu. Lý tiên sinh làm hương đầu lâu năm, biết rất nhiều hội ở Bắc Kinh, tất cả đều thuộc hệ thống Tứ Đại Môn. Cho nên Lý tiên sinh muốn biết Bạch Ngũ thuộc về phe nào. Nhưng phản ứng của cậu ta... làm Lý tiên sinh không nắm chắc, rốt cuộc là không tiện nói hay chỉ đang tự kỉ tập hai. Vả lại, chẳng mấy mà sự thật chứng minh câu ban nãy của Bạch Ngũ không phải an ủi cả đám, một làn âm phong thổi tới từ góc tường, lão Bạch xách dây xích đi vào, bên cạnh là hai âm sai mặc đồng phục, nhưng nhìn từ cách may mặc thì là âm sai của miếu Đô Thành Hoàng. Tiên gia trên người Lý tiên sinh trông thấy âm sai, không còn lòng dạ đi hỏi Bạch Ngũ nữa, thở dài: "Đến rồi, không thể xoay chuyển được nữa." "Sư phụ, tại sao con không thấy gì cả?" Đồ đệ Lý tiên sinh hoảng hốt, bởi vì vào thời khắc này đây, gã ta chỉ thấy ớn lạnh chứ không nhìn thấy vị trí của Vô Thường. Lý tiên sinh liếc gã, không đáp. Điều đó chứng tỏ tiên gia bám trên người gã ta đang dần dần ruồng bỏ gã, ai bảo gã đã mất thiện niệm. Tiểu Tưởng chả nhìn thấy cái gì sất, chỉ nghe họ nói vậy thôi. Nhưng mà gã nhìn rõ Tưởng Hán Sinh đang điên cuồng giãy dụa, răng va lập cập, tuy thừa biết kẻ biểu lộ nỗi sợ không phải bố mình thì gã vẫn cầm lòng không đậu xông tới chỗ lão ta, "Không được, không được. Lý tiên sinh, cô Thi, hãy cứu ông ấy đi, tôi có thể trả thù lao!!! Chỉ cần nói con số thôi!" Lão Bạch chẳng nhìn Lan Hà, đi xuyên qua người Tiểu Tưởng, gã chỉ thấy người mình lạnh toát. Móc câu của lão Bạch luồn vào miệng Tưởng Hán Sinh, câu ra một ác quỷ đã bị nghẹn ứ lô dược và hồn bị gặm còn một nửa của Tưởng Hán Sinh. Y tách cả hai ra, ác quỷ giao cho đồng nghiệp ở miếu Đô Thành Hoàng. Tiếp đó, một Tưởng Hán Sinh vẫn răng va lập cập bỗng im bặt. Lão Bạch giả vờ gật đầu với Bạch Ngũ và Lý tiên sinh, "Con nghé khốn kiếp này trốn thoát khỏi nhà giam của miếu Đô Thành Hoàng, hiện cùng quy án với Tưởng Hán Sinh, làm phiền hai vị tiên gia nhé." Tiên gia trên người Lý tiên sinh gật đầu, không dám kể công, "Nhờ công của vị Bạch tiên này." Lòng nhủ hóa ra trốn ra từ miếu Đô Thành Hoàng, nơi đó toàn giam giữ du hồn bản địa phạm tội, không thể đầu thai, quản lý bởi địa phủ. Có lẽ dạo này Bắc Kinh quá loạn lạc, đến cả nhà giam cũng sơ suất. Hơn nữa, nghĩ theo một góc khác thì nó là kẻ trốn thoát ra được, thảo nào nguy hiểm vậy, ông ta không đối phó nổi. Tiểu Tưởng nhìn ông bố đã tắt thở, mặt dại ra, túm đồ đệ của Lý tiên sinh: "Cái gì đây? Anh, anh mau làm phép trả lại bố tôi mau!" Đồ đệ kia mặt nhuốm vẻ cay đắng, gã đã không còn nhìn thấy Vô Thường ở đâu nữa rồi... "Cậu Tưởng à, ván đã đóng thuyền rồi." Tiểu Tưởng thất thố giữ chặt gã ta: "Không được! Chúng ta đã kí hợp đồng rồi, hôm qua còn thành công kia mà! Rõ là đã thành công!" Đồ đệ bị gã nhắc lại bèn thấy mặt mình lành lạnh, chẳng còn hơi đâu cựa quậy nữa, đột nhiên thấy hoảng sợ. "Hừ!" Lão Bạch nhìn tên đồ đệ đã lừa mình, gương mặt người chết của y toát lên vẻ căm hận, thổi một hơi khí có thể làm gã xui xẻo suốt ba năm trời, lại ghi chú trên tờ điệp để ghi thù lại, sau này xuống âm ty xử sau. "Ta đi đây!" Xong xuôi đâu đó, lão Bạch đánh tiếng. Từ đầu chí cuối, y không hề liếc Lan Hà lấy một lần, cứ như thể y hoàn toàn không biết anh. Đùa à, dầu gì y cũng là cộng sự của Lan Hà nhá, thể nào cũng học lỏm được tí diễn xuất! ... Bọn Vương Mậu chẳng trông thấy tiên gia nói chuyện với Vô Thường mà chỉ thấy sau khi "Thi Tuyền" đánh ông cụ kia xong, lão ta nhổ nước bẩn, nằm sấp trên đất ngoi ngóp một chốc rồi tắt thở. Vương Mậu thở phào, mọi người cũng không giữ Lan Hà nữa. Lan Hà: "... Mình làm gì giờ, cần gọi xe cấp cứu không?" Còn ai có tâm trạng trả lời anh nữa. Tiểu Tưởng nổi cơn lôi đình với tên đồ đệ xong thì thẫn thờ, mãi sau mới được vệ sĩ nâng dậy, cười ảm đạm: "Gọi xe cấp cứu gì nữa, đã xong rồi... Vẫn không cứu được..." Cứ tưởng Bạch tiên này là cứu tinh của gã, nào ngờ đều là công dã tràng. Trong thời gian ngắn ngủi, gã như già đi mười tuổi, nhìn Bạch Ngũ với vẻ căm tức và bất lực. Lý tiên sinh cũng nhìn Bạch Ngũ, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi tôn gia nhà ngươi ở đâu, ra đây gặp mặt được không? Ta muốn cảm ơn ngay mặt. Nói thật thì ta biết hầu hết các hương sai tại Bắc Kinh này." Ông ta đến chỉ để hốt phân cho đồ đệ nên chả bận tâm đến việc Tưởng Hán Sinh sống hay chết, thậm chí là nên bỏ quách tay đồ đệ này luôn. Ông ta quan tâm đến Bạch tiên này hơn. Bạch Ngũ chẳng đáp chẳng rằng, Lý tiên sinh cho là đúng như suy đoán của mình bèn nể mặt thấp giọng hỏi tiếp: "Hay là làm hắc sai?" Tuy rằng đa số có tổ chức hẳn hoi nhưng sẽ có những kẻ không tuân thủ quy củ, loại người này không thể lên núi Diệu Cảm đăng ký, chính là làm hắc sai, không có sư môn, không chính quy, các hương đầu chính quy thường gai mắt. Song, Bạch Ngũ rất lợi hại, dẫu có làm hắc sai cũng đáng để Lý tiên sinh tôn trọng, thậm chí là kết bạn, thu nạp vào hàng chính quy. Khổ nỗi người ta không muốn, hỏi mãi hỏi hoài, Bạch Ngũ sẵng giọng: "Đừng hỏi lằm hỏi lốn nữa, ngươi chỉ cần nhớ kĩ Bạch Môn chúng ta không phải hạng xoàng là được!" Sau đó, người ta chỉ thấy Bạch Ngũ tự cho là mặt tỉnh rụi từ từ xoay người, quay lưng với luồng nhìn của mọi người. Đồ đệ Lý tiên sinh đau khổ giữa chừng: "Phụt..." Vị Bạch tiên này cừ khôi là một chuyện, nhưng trông dáng dấp này hơi buồn cười. "..." Mắt Bạch Ngũ ầng ậc nước nhưng vẫn nín được, quát lên: "Biết chưa?!" Lý tiên sinh: "Biết rồi, biết rồi ạ, đã nhìn với cặp mắt khác xưa." Đồ đệ ông ta cũng rụt cổ, chắp tay tỏ rõ sự tôn trọng, không dám cười lộ liễu nữa. Lý tiên sinh thầm nhủ há lại chỉ nhìn bằng cặp mắt khác xưa, nhìn như vậy là đủ rồi, "Cơ mà ta thật sự chỉ muốn báo đáp, không biết..." Tiên gia thuộc về đàn khẩu nào, hương đầu Lý muốn báo đáp, càng muốn kết giao hơn. Bạch Ngũ muốn cắt luôn ân duyên với hương đầu Lý này, bởi cậu ta sắp không cầm cự được nữa, làm một đại tiên có uy vọng phiền phức lắm, bèn vội đáp: "Được rồi, đừng nói nữa. Bản đại tiên Bạch Ngũ, ngươi nhớ dán một trăm tờ báo ơn cho ta là được!" "Hả??... Nhưng mà!" Lý tiên sinh hãy còn định nói thêm thì Bạch Ngũ đã đi mất, Thi Tuyền ngã oặt xuống, ông ta cạn lời sờ đầu mình. Lan Hà nhanh chân chạy lên đỡ Thi Tuyền. Cô là một người con gái bình thường, bị tiên gia đoạt xác nên chưa tỉnh lại được, vẫn ngất xỉu. Tiểu Tưởng đã hoàn hồn. Mọi việc đã đến cơ nhỡ này, gã khẽ cắn môi, xốc tinh thần lên, phủ quần áo lên thi thể Tưởng Hán Sinh, nhìn xung quanh một vòng, còn dừng ở chỗ Thi Tuyền một chốc, thấp giọng nói: "Các vị à, tôi hi vọng được trao đổi với mọi người về chuyện hôm nay, xin đừng loan truyền, hãy để người ra đi được thanh thản..." . Cái chết của Tưởng Hán Sinh được con trai lão lấy tiền ra bịt miệng, những ai có mặt đều đồng ý sau này sẽ không tung tin. Tống Phù Đàn đưa mắt nhìn nửa số người, cũng nói không biết gì, sẽ không nói lung tung. Chỉ mỗi Vương Mậu là dẫn đầu đưa ra một điều kiện: Sau này nhà họ Tưởng tuyệt đối không được giận chó đánh mèo lên Thi Tuyền, cũng không được kể chi tiết chuyện xảy ra ban nãy cho cô khi cô tỉnh lại. Ông nhìn ánh mắt Tiểu Tưởng nhìn Thi Tuyền ban nãy, cực kì bất thiện. Tiểu Tưởng ôm cảm xúc phức tạp. Đúng là gã biết Thi Tuyền bị đoạt xác song vẫn muốn giận cá chém thớt, thậm chí còn cho rằng nếu không có cô thì sẽ không gặp phải Bạch tiên đó, không chừng hôm nay vẫn có cơ hội xoay chuyển... Suy nghĩ vặn vẹo ấy rục rịch trong lòng, nhưng gã chỉ đành cắn răng chấp nhận yêu cầu của Vương Mậu. Tiểu Tưởng làm thinh đưa thi thể của lão Tưởng đi, sau khi Thi Tuyền tỉnh lại cũng chẳng biết "mình" đã đấm đầu lão ta đến chết, chỉ nghĩ mà sợ, khóc thút thít bởi Y Bình. May là khi trước cứu Y Bình, chứ không cô sẽ toi mạng mất. Những người khác ôm tâm trạng rối rắm đi an ủi cô, nhất là Chương Thanh Dứu, anh ta hơi sợ việc Y Bình cũng đi theo mình... Lan Hà ra vẻ như mình đã trải qua quá nhiều chuyện, người thơ thẩn mất hồn, khước từ lời đề nghị chở về nhà của Vương Mậu, thất thểu đi ra khỏi nhà hàng. Thật ra anh cũng mệt thật mà... Tuy anh không trừ tà nhưng hôm nay phải diễn cả một đoạn dài ngoằng! Vừa lên xe Tống Phù Đàn một cái, mặt anh thay đổi ngay, mò vào ống tay áo: "Bạch Ngũ làm tuyệt lắm, không uổng công tôi cố tình đưa cơ hội cho cậu." Hôm nay anh ráng không tìm cớ xuất hồn mà chỉ bảo Tống Phù Đàn đi báo cho lão Bạch là để Bạch Ngũ có cơ hội chứng tỏ bản thân. Dù rằng có hơi mất mặt khúc giữa nhưng tổng thể thì vẫn có hiệu quả tốt. Bạch Ngũ nhịn mãi nhịn hoài, cuối cùng nước mắt cũng tuôn xối xả: "Ta kiên cường chứ? Ta cứ có cảm giác họ đang chê cười ta..." "Không không, rõ là bị cậu dọa đứng hình mà, ít có ác lắm." Lan Hà nín cười, "Đừng khóc nha, đã tiến bộ lắm rồi đó, lần sau sẽ tiến bộ hơn nữa, tôi đã bảo sợi lông kia có ích mà." Còn lần sau nữa ư, làm rạng danh Bạch Môn khó quá đi. Bạch Ngũ từ từ trượt xuống, nằm ngửa nghẹn ngào: "Ta khổ quá mà." Lan Hà nhác thấy lão Bạch bay tới đây, từ khi cửa sổ mở y đã bay vào rồi, lắc lư đôi cái, xem ra vẫn đứng ngoài đợi từ nãy. Lão Bạch: "Ta thể hiện như nào, diễn xuất không bẽ mặt cậu chứ?" Y thè lưỡi ra, tự nhiên lêu lêu vài cái. Lan Hà: "..." "Ổn đấy." Lan Hà xỉa xói, "Nhưng anh làm gì mà hôm qua chưa giải quyết xong?" Lão Bạch cũng ấm ức lắm chứ bộ: "Làm sao ta biết miếu Đô Thành Hoàng lại để sổng làm ta trở tay không kịp chứ, hôm nay đang định dẫn các anh em đi bắt về thì Tiểu Tống gửi thư tới. Anh em bên miếu Thành Hoàng bảo nhà giam đã lâu đời thiếu tu sửa, An đại nhân đã điều người đến chỉnh đốn rồi." An đại nhân y nói là ngài Đô Thành Hoàng Bắc Kinh, Lan Hà mới chỉ nghe tên chứ chưa gặp. "Vậy có quỷ khác trốn ra không?" Anh cảnh giác. "Chắc không đâu, ta cũng không định đi hỏi, chỉ kể cho cậu nghe thôi." Lão Bạch đáp, lại liếc sang Y Bình sống dở chết dở, "Ha ha, cục gai nhà ngươi xấu xa ghê, đi bảo họ Lý kia dán đơn báo ơn cho ngươi nữa chứ..." Lan Hà không biết đơn báo ơn là gì, "Sao?" Bạch Ngũ lí nhí: "Ông ta cứ khăng khăng đòi báo ơn, ta sợ sau này sẽ gặp ở cõi âm nên bảo ông ta dán đơn báo ơn coi như xong chuyện. Đơn báo ơn là thứ quảng cáo cho ta, in trên giấy vàng ba bốn tấc, viết rõ danh hào của ta, nói rõ linh ứng của bản đại tiên, lạc khoản là người báo ơn." "Quảng cáo ấy à?" Anh hiểu rồi, ngày xưa nghề này toàn đi truyền miệng. Tuy nhiên, Bạch gia lâu rồi không ai được làm đàn tiên nên Bạch Ngũ chỉ biết những quy củ cũ. Anh vẫn thấy sai sai đâu đó. Đúng lúc này, Tống Phù Đàn hỏi bằng giọng đều đều: "Dán ở đâu?" Bạch Ngũ: "Cột điện hoặc bờ tường." Lan Hà hoàn hồn: "Trời má, cậu bảo ông Lý kia đi dán quảng cáo bệnh vảy nến trên đường giúp cậu hả!" Bạch Ngũ: "??" Lão Bạch cười ha hả, "Blè ha ha ha ha ha ha!" Sự thật là sau đó, Lý tiên sinh giữ chữ tín thật sự xách mông đi dán đơn báo ơn kiểu cũ, sau đó bị cảnh sát ở ngã tư đường bắt tại chỗ, dạy bảo nửa ngày, trở thành câu chuyện cười khắp giới Bắc Kinh. ... Mãi đến thời gian sau, Lan Hà vẫn bị ảnh hưởng bởi vụ việc này, ít nhất là tỏ ra như thể mình bị ảnh hưởng. "A lô? Đạo diễn Vương ạ... Dạ, là cháu đây." Lan Hà ngồi trên sofa, vừa đọc kịch bản vừa nói, "Cảm ơn chú, cháu đang tĩnh dưỡng tại nhà, vẫn khỏe như vâm ấy..." Mấy ngày nay Vương Mậu thường hay nhắn wechat, gọi điện thoại hỏi han, cho rằng hôm đó anh đã bị sang chấn tâm lý. Tuy hôm đó họ đã bịt hết tai anh thì anh vẫn bối rối vì chuyện xảy ra trước đó, cái chết của Tưởng Hán Sinh và màn khóc lóc của Thi Tuyền sau khi tỉnh lại. Ông cứ lo lo, kích thích này nặng đô quá, một diễn viên đang yên đang lành sẽ không bị dọa ngu người chứ. "Cháu vẫn ổn mà chú. Đạo diễn à, dạo này cháu có xem một số phim tài liệu về các chương trình vu thuật, cháu nghĩ mình lại có ý tưởng mới rồi." Lan Hà đáp, dường như anh đang rất khổ sở tìm kiếm tất cả những gì có thể giải thích sự thật này, "Căn bệnh tâm lý truyền nhiễm này có thể xảy ra do một người tác động lên người khác, tiếp đó dẫn tới biến đổi tâm lý. Thật ra các hiện tượng tâm thần phổ biến đã từng xảy ra ở rất nhiều nơi..." Vương Mậu nghe mà nhức đầu: "Cháu vui là được, hãy thư thái nhé, đừng xoắn xuýt quá." Ông nghĩ có lẽ Lan Hà phải gặp chuyện này hai lần nữa mới thay đổi suy nghĩ được. "Đừng nhắc mỗi cháu không, đạo diễn khỏe chứ ạ? Muốn ra nước ngoài trốn trước không ạ?" Lan Hà ân cần hỏi ông. Hiện giờ sắp chiếu đến phần cuối "Thanh mộng kỷ hà", nhân vật của Lan Hà bị tuyên bố mắc bệnh nan y, khán giả cũng dần dần ngửi thấy mùi lạ thường... Vương Mậu: "... Bái bai cháu." *Tác giả: Bạch Ngũ đưa lưng về phía cả đám, xòe hai móng: Hãy run sợ trước ta đi!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]