Chương trước
Chương sau
Nhờ "Truy đuổi" mới ngừng chiếu chưa lâu và tập thể hiện siêu đỉnh tại "Truyền thần", Lan Hà nổi lên như mặt trời ban trưa, không thể nói là người hút tỉ suất người xem chủ chốt cho "Thanh mộng kỷ hà" nhưng đúng là rất nhiều khán giả đi xem vì anh, hoặc lúc xem có thể nhận ra anh.
Trước đây từng có người đưa tin giật gân trên mạng rằng mẹ Lan Hà là người Mông Cổ, chính bản thân anh cũng có nửa dòng máu Mông Cổ. Khi ấy vẫn chưa được truyền ra khắp nơi, các fans cũng chỉ thắc mắc, nghe đâu Lan Hà có thể hiện kĩ năng dân tộc, không biết là cái gì?
Câu hỏi này được giải đáp khi phát sóng đến tập nào đó, Lan Hà sắm vai người anh bắt gặp nam nữ chính đi công viên giải trí và bám càng theo sau, bị bác chủ quầy chỉ trỏ, bộc lộ thói của bá tổng: Nổi giận hốt hết tất cả số thú nhồi bông trên quầy.
Cảnh này không hề bị cắt ghép, nhìn rõ ràng Lan Hà tự tay ném trúng.
Trên mạng có tung vid hậu trường tập này, bao gồm cả cảnh ném nữa. Hóa ra Lan Hà không chỉ ném trúng một lần mà lần nào cũng trúng, chẳng trượt phát nào.
Cư dân mạng sực nhớ ra lời đồn tung ra trước đó, thảo nào người ta đồn Lan Hà sở hữu nửa dòng máu dân Mông Cổ, đến ngựa còn ném được thì thú nhồi bông đã là gì...
Nghe khá hợp lý nên đến tận mấy năm sau vẫn có những khán giả không hay lên mạng tưởng Lan Hà là dân Mông Cổ.
Ông anh trai chúa hề vãi lúa. Tôi tưởng ảnh sẽ kiểu "Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản đi", quét sạch bách mọi thứ trong công viên, ai ngờ lại ném trúng tất cả thú nhồi bông, bác chủ khóc thét!
Hức hức hức tui cũng muốn một ông anh trai như vậy, ném thú không trượt phát nào chu choe lắm mà, sao phần sau lại hắc hóa chứ!
Sợ vỗn lài. Các thím coi kìa, anh í nói với nữ chính xong thì đi gọi điện thoại. Phục bút đó, tui khá là chắc kèo cuộc gọi đó không hề đơn giản tẹo nào. Vả lại, thi thoảng anh í sẽ hồ hởi nói chuyện với nữ chính, sau đó nét mặt chợt trở nên phức tạp...
Anh chàng lật bánh tráng này vừa đáng yêu vừa cuốn hút thật á. Không thể ngọt trọn phim ư?
Không thể. Thím trên đọc bài phân tích của một thím sành phim đi, anh í đáng gờm lắm đó. Tất cả những gì anh í làm đều mang ý nghĩa sâu xa cả. Mà thím đừng quên anh í và nam chính là đối thủ cạnh tranh. Bộ phim này hiện thực lắm.
...
Các giang cư mận với trí tưởng tượng phong phú bắt đầu phân tích, bàn vô số thuyết âm mưu, trở thành Holmes ôm tinh thần phá án và nhìn qua lăng kính của phản diện. Khi "Thanh mộng kỷ hà" chiếu được một tuần, rating tăng ổn định, rất nhiều người tham gia vào hội đu phim, hoặc nói toạc ra là hội phá án...
Tuy nhiên có một vài khán giả không hay lên mạng, hoặc có thể nói là người già không lên mạng không nghe theo cú lừa của Vương Mậu.
Dựa vào cảm giác xem phim của mình, họ cười lăn cười bò, cùng lắm chỉ buôn dưa với nhau về anh trai nữ chính có vẻ là nửa dân Mông Cổ mà thôi.
Có một số người đu được một tuần thì lên mạng tra, mặt nghệt ra.
Tui với các thím đu cùng một bộ hả, hóa ra ông anh trai phức tạp đến mức đó?
Tuy các thím nói vậy nhưng tui có nghĩ làm sao cũng không thấy anh í là người xấu, anh í tấu hài phết mà.
Trời đất ơi, hóa ra là vậy? Không nhìn thẳng nổi nữa...
Cô nàng trợn mắt, thầm nhủ đúng là càng nghĩ càng thấy lạ.
Bao lâu sau, những bài đăng đó sẽ bị đào mộ.
Ngoài ra, vì Lan Hà là nam ba nên cũng tham gia một số chương trình quảng bá cho phim.
Có một chương trình Lan Hà, Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền tức nam nữ chính của "Thanh mộng kỷ hà" cùng xuất hiện. Kể từ khi quay phim xong, đã lâu rồi họ chưa gặp nhau.
MC Mộng Oanh là người nổi danh khéo mồm khéo miệng trong giới, thường đưa ra những câu hỏi sắc sảo, rất nhiều nghệ sĩ không đỡ nổi. Lần này phát sóng trực tiếp trên mạng, người đại diện còn phải nhắc Lan Hà trả lời cẩn thận.
Cả ba lên sóng, do đều là thanh niên nên MC hỏi scandal tới tấp. Lan Hà bật lên chưa lâu, chưa có tai tiếng gì mà còn bị chị ta hỏi đến hình mẫu vợ tương lai, thậm chí là có thích Thi Tuyền không,...
"Tình cảm anh em thôi ạ." Thi Tuyền cười gượng. Đùa à, Lan Hà bị cô túm tay còn nôn mửa kia kìa...
Anh liếc anh "trợ lý" ở hiện trường – Tống Phù Đàn – rồi cũng cười gượng: "Chị ơi, chị hỏi mấy câu liên quan đến phim đi ạ."
Anh và Tống Phù Đàn chưa hẹn hò được bao lâu... Đến cả phụ huynh hai bên còn chưa biết chuyện. Lan Hà không dám lộ quá, dù cô Long cứ giục anh tìm người yêu, nhưng ai biết sau khi phát hiện ra người yêu anh là con trai thì sẽ có phản ứng gì.
"Rén rồi à?" Mộng Oanh cười khúc khích, "Vậy chúng ta sẽ chuyển sang những câu đơn giản hơn nhé. Em có thể kể cho khán giả nghe em đã nghĩ gì khi thể hiện kĩ năng học được từ nhỏ vào phim? Hay đó chỉ là trùng hợp?"
Lan Hà chưa hiểu: "Kĩ năng nào ạ?"
Giả chết ư? Không đúng, đâu có diễn.
Mộng Oanh: "Không phải chứ, chả phải em có nửa dòng máu dân tộc thiểu số sao?"
Lan Hà: "À phải, sao mọi người biết hay vậy? Trên hộ khẩu em để là dân tộc Hán theo bố em."
Mộng Oanh: "Ha ha, em đoán trước câu hỏi rồi chứ gì. Vậy, là một nửa người Mông Cổ..."
Lan Hà: "???"
Lan Hà ngỡ ngàng, "Ai cơ? Dân Mông Cổ á? Mẹ em là người dân tộc Miêu mà?"
Mộng Oanh cũng ngớ ra, "Nhưng em ném vòng chuẩn mà?"
... Đó là nhờ em đi Vô Thường! Phải đáp câu này như nào đây. Anh dở khóc dở cười, "Vụ này có liên quan gì ạ, lời đồn từ đâu ra hả chị?"
"Thật không?" Mộng Oanh cũng phản ứng nhanh, "Hiểu lầm thôi, rất nhiều cư dân mạng nghĩ vậy đó. Thôi thì đúng hôm nay bác bỏ tin đồn luôn."
Lan Hà nghiêm túc: "Vâng, em không phải dân Mông Cổ, cũng mong rằng những ai đang ngồi trước tivi đừng suy nghĩ cứng nhắc quá, không phải dân Mông Cổ nào cũng cưỡi ngựa đi học, biết ném vòng các thứ đâu."
Mộng Oanh: "Ừ ừ!"
Anh đưa mic đến trước mặt chị ta, cất tiếng hát: "Muôn sao trên trời xếp thành hàng, mở hai cánh cửa chào đón chị. Xin hãy ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, khách quý nào là đáng yêu nhất?"
Mộng Oanh: "......"
Chị nảy ra một ý, muốn thốt ra.
Lan Hà cắt ngang lời chị: "Chị đừng nói, hát đi."
Mộng Oanh: "........."
Thi Tuyền và Chương Thanh Dứu cười khúc khích, mắt Tống Phù Đàn cũng đong đầy ý cười, Tiểu Lai đúng chuẩn con trai đẻ của cô Long.
Cư dân mạng xem live cười nắc nẻ.
Chào bạn, bạn đã bật mode karaoke kiểu Miêu trại.
Anh bác bỏ thì cứ bác bỏ đi, sao tự dưng hát rồi ép Mộng Oanh hát cùng nữa hả! Há há há!
Tui cười xỉu =)))))))))) Mộng Oanh khóc rất to
Không phải dân Mông Cổ thật hả??? Đậu mía tui tin sái cổ lâu lắc, còn nghiêm túc phổ cập cho mẹ cơ.
Đây là lần đầu tui thấy Mộng Oanh lúng túng vậy đó, há mồm không thốt nổi thành lời. À nhầm, là hát không nổi.
Lan Hà đang làm gì vậy =))))))))))) Miệng thì kêu đừng suy nghĩ cứng nhắc, đùng cái hát đối ngay tắp lự.
Người Miêu tộc là tui đi giải thích suốt hai mươi năm trời không phải dân Miêu nào cũng biết hát đối mặc váy Miêu đeo trang sức bạc, cuối cùng lại bị Lan Hà phá đám!
Thớt trên ei, đừng nói, hát đi.
...
Mộng Oanh đứng hình vài giây mới chịu thua: "Chị xin lỗi, chị thực sự không đối được, mình buông đôi tay nhau nha."
Lúc này, Lan Hà mới lấy mic về, quay về vẻ mắc cỡ: "Cảm ơn chị Mộng Oanh ạ."
Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền vốn đang cười ha hả thì Mộng Oanh quay đầu sang nói: "Vậy để chị hỏi sang hai em..."
Hai người: "..."
Ghi hình xong, Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền vã mồ hôi như mưa.
"Này, lâu lắm rồi không gặp nhau, cuộc nói chuyện lần này làm anh nhớ đến phim trường quá." Chương Thanh Dứu cảm khái. Ngày xưa khi còn ở trong đoàn phim, có người nghi ngờ Lan Hà đi cửa sau, đến nay anh đã dựa vào một vai diễn để bật lên rồi.
"Đúng đó anh ơi, hay là mình tụ tập với nhau đi." Thi Tuyền vẫn gọi anh bằng xưng hô khi ở đoàn phim, "Ngày mai đi, mình gọi cả bên đạo diễn Vương luôn."
Hôm sau cũng không có lịch trình gì, Lan Hà đáp: "Ừ, giáp mặt thảo phạt đạo diễn Vương."
Đã thảo phạt ông ở nhóm chat phát ngấy rồi. Vương Mậu mặt dày lắm, anh không dám nghĩ đến chuyện sau khi phim chiếu kết cục xong, khán giả sẽ ngỡ ngàng đến mức nào.
"Ôi, gặp anh cái là em lại nhớ đến Y Bình rồi." Thi Tuyền cảm khái, "Không biết... giờ Y Bình ra sao nữa."
"Vậy mai gặp nhau đi, địa điểm quyết sau." Chương Thanh Dứu cũng nhớ đến con nhím nọ, "Anh nghĩ chắc Y Bình sống tốt lắm, về với thiên nhiên rồi!"
Không đâu, đang tự kỷ ở nhà em kia kìa. Lan Hà đăm chiêu: "Ừm... Thế mai gặp nha."
Tống Phù Đàn cầm hết đồ đạc anh lên, chuẩn bị đi.
Chương Thanh Dứu trông thấy bèn ghẹo: "Đây là anh trợ lý bí ẩn của cậu chứ gì."
Suy cho cùng Lan Hà cũng là người có fans. Lần đầu tiên Tống Phù Đàn ngụy trang xuất hiện đã có người chú ý hình như anh có trợ lý rồi, fans cũng thảo luận rầm rộ theo số lần hắn và anh cùng lui tới với nhau.
Cơ mà anh trợ lý này... ăn mặc còn giống ngôi sao hơn cả chính chủ Lan Hà! Anh ta luôn bịt kín mít từ đầu đến chân, chỉ nhìn ra là có vóc dáng đẹp, chân dài, thích mặc đồ đen, thường hay đeo một cái túi dài ơi là dài trên lưng, các fans suốt ngày trêu.
Chương Thanh Dứu vô tình thấy trên mạng nên cũng biết cái trend đó.
Anh phì cười, "Không phải trợ lý đâu anh. Bạn... em giúp đỡ em thôi."
Bạn thân đi làm trợ lý, staff không phải chuyện lạ. Chương Thanh Dứu không để ý nữa, đương nhiên sau này anh ta mới hối hận xanh ruột vì đã chẳng truy hỏi, bỏ qua một vụ drama lớn.
Anh hàn huyên với cả hai thêm một lát, hẹn lên wechat nói tiếp rồi cũng về.
.
Bạch Ngũ thức dậy trong lầu thần tài, xơi chút khói hương rồi duỗi bốn cái chân đang co quắp, bò từ tầng một lên tầng hai, chạy vài vòng trong vòng lăn. Nhím ưa yên tĩnh song không thể nằm im một chỗ, nhất là sau khi ăn no.
Không gian tối như hũ nút làm Bạch Ngũ thoải mái khôn cùng, chạy xong thì tìm một góc nằm tự kỉ.
Cho mãi đến khi rèm bị kéo sang, gương mặt Lan Hà lù lù xuất hiện.
Bạch Ngũ chậm rãi xoay người đi, từ nằm thẳng thành nằm nghiêng, xoay lưng về phía tôn gia, chỉ thấy mỗi một cục lông và hai cái chân ngắn cũn cỡn.
Lan Hà: "..."
Lan Hà: "Mai tôi sẽ đi gặp Chương Thanh Dứu và Thi Tuyền, cậu đi cùng không?"
Đôi mắt hạt đậu của Bạch Ngũ toát lên vẻ sửng sốt. Cậu ta ngồi dậy, hai chân trước bé xíu bắt chéo trên chiếc bụng mềm mềm. "Là hai vị ân nhân..."
Là một tiên gia biết ơn báo ơn, dĩ nhiên cậu ta nhớ như in hai người từng cứu mình, dù rằng đã báo đáp họ bằng tài vận, song tình nghĩa hãy còn đó.
Giống như một tiền bối đồng môn của cậu ta khi đói khát được một nông hộ cho cái ăn, dẫu không cung phụng nhưng sau này cứ đến mùa đông hằng năm, nếu nông hộ này chẳng sống qua nổi, tiền bối sẽ tặng hai gánh củi, dây dưa những ba đời mới kết thúc.
Bạch Ngũ tự động viên mình, không được thua tiền bối chứ, ít nhất mày phải gặp người ta. Cậu ta nghiêm túc: "Ta đi!"
"Mịa, đi ra ngoài thôi mà cứ như muốn mạng ngươi không bằng." Hồ Bảy Chín bắt chéo chân trào phúng, "Nếu nó đi thì ta sẽ không đi, bản tiên cô sẽ nghỉ ngơi."
Lan Hà: "Mệt lử rồi chứ gì."
Chỉ cần Hồ Bảy Chín đi theo anh thì sẽ không thiếu cảnh làm khùng làm điên các kiểu vì độ nổi tại trường quay và thứ tự lên sân khấu. Cô ta chả có hứng đi dăm ba bữa ăn mà không phải quay chương trình đâu...
Hồ Bảy Chín cười ngượng: "Nhưng tôn gia có nể mặt ta đâu mà."
Cà khịa mình bao nhiêu lần.
Anh bật cười, "Thế à? Ta đồng ý với Huyền Quang làm canh lá liễu cho cô rồi đó."
"Canh lá liễu?!" Nước miếng Hồ Bảy Chín sắp nhễ nhãi đến nơi, "Tôn gia ơi, ta sai rồi, tôn gia đối xử lễ độ với ta lắm á."
Lan Hà: "Cô thèm thật à? Anh ấy bảo tiên gia toàn ăn canh này mà ta không tin, rốt cuộc nó ngon đến mức nào chứ."
Bình thường tiên gia cũng xơi thức ăn dành cho con người. Hồ Môn thích ăn gà, song theo như quan sát của anh thì họ thích khói hương anh làm hơn. Anh biết canh lá liễu chứ, đó là món ăn của Bắc Kinh xưa, cửa tiệm bán đồ sáng hay khuya đều có hết, chẳng hiểu sao Tống Phù Đàn lại nói là họ thích ăn nữa.
Giờ đúng là Hồ Bảy Chín hí hửng thật, ngay cả Bạch Ngũ nghe đến tên canh lá liễu cũng trở mình ngó.

"Không hẳn là ngon lắm..." Hồ Bảy Chín vuốt cằm, "Chắc tôn gia chưa biết đấy thôi, phàm là khi làm lễ an khám* Tứ Đại Môn, các đệ tử sẽ chuẩn bị trước món này để các tiên gia thưởng thức, đó là cơm canh bình thường của dân chúng Bắc Kinh xưa, chỉ là một loại mì với hình dạng khác thôi.
(*An khám: Nôm na là kiểu làm lễ lập lầu thần tài, rước tiên gia về.)
"Nên nếu anh hỏi nó ngon đến mức nào thì cũng không phải. Tuy rằng người ta nói lá liễu nặng âm khí, nhưng canh lá liễu không làm từ lá liễu, họ chỉ cắt mì thành hình lá liễu mà thôi. Suy cho cùng việc ta thích ăn là bởi hồi bé an khám tiên gia là chuyện vui, nếu gặp được sẽ được uống canh lá liễu. Đó là một truyền thống, một kí ức."
Lan Hà đã hiểu, "Thứ ăn vào không phải canh mà là tình cảm, giống như các món bánh trái ngày Tết vậy."
Bạch Ngũ cũng chà hai cái móng bé xíu xiu, rặt vẻ ngóng trông.
Lan Hà: "Ha ha, Bạch Ngũ cũng ôm tình cảm à?"
Hồ Bảy Chín khịa: "Cậu ta chỉ muốn ăn thôi. Bạch Môn nằm chết dí trong nhà, từ khi sinh ra cậu ta có mấy cơ hội tham gia lễ an khám của trưởng bối cơ chứ."
Bạch Ngũ: "..."
Cậu ta tổn thương: "Có mà, có một lần ông ba nhà ta trở thành đàn tiên nhà người ta. Lúc an khám, ta sang húp một bát canh lá liễu xào riêng..."
Lan Hà đành nói: "Thôi đừng kể nữa, càng kể càng thấy cậu đáng thương thôi." Đi qua chỉ để uống một lần, nghe thảm ơi là thảm.
Bạch Ngũ: _(:з)∠)_
Chẳng bao lâu sau, Tống Phù Đàn bưng canh lá liễu lên. Tổng cộng có bốn bát, lát mì mỏng được cắt thành hình thoi, hao hao lá liễu. Có hai cách làm canh lá liễu, xào riêng hoặc xào chung. Đây là phương pháp xào riêng Bạch Ngũ nhắc tới. Cho các gia vị kèm hành thái, gừng, tép tỏi,... đảo lên để dậy mùi trước rồi mới rắc muối, thêm nước vào để đun sôi. Mì thả vào nước đun chín, trên rắc rong biển, dưa chua làm nước lèo, nóng hôi hổi.
"Em nếm thử nha." Lan Hà bưng một bát lên.
Bạch Ngũ và Hồ Bảy Chín cũng tự bưng bát mình, hít hà húp nước lèo xì xụp. Trông cái tướng ăn cực kì giống thú nhưng cũng ngon lành lắm.
Tống Phù Đàn: "Thấy sao?"
Hồ Bảy Chín vừa xực vừa liếc hắn, tại ở trường quay bị hắn kìm kẹp miết nên nói bằng giọng quái gở: "Đừng tưởng ăn canh lá liễu của ngươi thì sẽ công nhận ngươi nhé. Canh này ngon nhưng ngon là nhờ nó, không liên quan gì đến ngươi cả."
Tống Phù Đàn: "..."
Anh sực nhớ ra màn trào phúng sau lưng của Tống Phù Đàn thì cười thầm, sao cứ như mẹ kế vậy nhỉ.
Hắn thấy anh cười khì bèn nói với Hồ Bảy Chín: "Vậy lần sau cô muốn đi xem chương trình thì phải nhặt hết đậu lẫn tro trong nhà đi nhé."
Hồ Bảy Chín: "..."
Cô ta tức tới nỗi nghẹn mì, mắt trợn trắng.
Lan Hà chẳng những không thương mà còn cười ngặt nghẽo: "Hồ Tập Nhân đừng lắm chuyện nữa, xơi món tình cảm của cô đi."
Anh không phải người Bắc Kinh nên không cảm được, thành ra ăn cũng chả ngon. Tuy không nhung nhớ nhưng vẫn ôm tình yêu, bèn hỏi Tống Phù Đàn: "Ừm... Anh thì sao, anh có nhớ nhung món này không, có hay ăn canh lá liễu không?"
Hồ Bảy Chín cười khúc khích, Bạch Ngũ ho khan.
Lan Hà: "..."
Tống Phù Đàn lấy làm bất đắc dĩ: "Em không được hỏi câu đó nhé. Ngày xưa ở Bắc Kinh, gia đình nào thờ Tứ Đại Môn thì cứ làm việc gì cũng mời ăn canh lá liễu, mà những nhà lo tang cũng sẽ chiêu đãi nhà sư hoặc đạo sĩ cúng cô hồn bằng canh lá liễu hoặc canh đĩnh vàng làm bữa khuya. Do vậy mà hỏi có ăn không là xui rủi..."
Lan Hà: "..."
Anh toát mồ hôi hột: "Em xin lỗi, không hiểu tập tục ở đây."
Ngày đầu ma chay cưới hỏi, người ta sẽ đến giúp đỡ, bữa khuya không thể thiếu canh lá liễu. Ngoài là bữa khuya ra, dân Bắc Kinh còn chú ý đến chuyện không tiễn đưa bằng miệng rỗng, phải làm bữa sáng cho khách. Vì lẽ đó, mặc dù là một thức ăn truyền thống thì vẫn phải chú ý cách ăn nói.
Tống Phù Đàn chỉ đang kể cho anh biết chứ không để bụng, sau này đừng nói như vậy với người già là được. Hắn xoa đầu anh, đoạn bưng bát mình lên.
Đúng lúc này có một con quỷ nhảy vào cửa sổ: "Canh lá liễu ư? Cho ta ăn với!"
Đó là lão Bạch – thằng con có hiếu nhất Bắc Kinh, chưa nói đến câu thứ hai đã xực ngay tắp lự.
Đám ma hay chiêu đãi, quỷ thần cũng đến ăn ké, thành ra không chỉ riêng Tứ Đại Môn mà lão Bạch cũng nhớ lắm. Ngày nay các đám ma tại Bắc Kinh không còn dựng lều tiếp đãi họ bằng canh lá liễu như ngày xưa nữa.
Lão Bạch bưng ngay cái bát của Tống Phù Đàn, húp rồn rột, đoạn thấy Lan Hà nhìn mình với vẻ cau có.
Y giật thon thót, có bố dượng đã đành, lại thêm cả mẹ kế. Húp một bát canh của Tống Phù Đàn mà Lan Hà đã sầm mặt rồi, trước đây hào phóng lắm mà!
"Sao? Giận hả?" Lão Bạch chuẩn bị quỳ xuống bất cứ lúc nào.
Lan Hà: "Không phải, anh giẫm lên xích câu hồn tàng hình của tôi rồi."
Lão Bạch: "..."
Sợi xích kết nối Lan Hà và Tống Phù Đàn được rưới nước bùa nên không nhìn thấy, song lão Bạch là một âm sai, đương nhiên thấy được.
Lão Bạch lùi về sau một bước: "À, ta xin lỗi."
Anh chẳng mắng y. Anh đặt quy định số lượng ba bữa cơm, cũng chả ăn được nhiều, anh và Tống Phù Đàn ăn chung cái bát kia cho đỡ phung phí, tạm thời tìm mấy cái đĩnh vàng đưa cho lão Bạch.
"Hì... Ta sẽ không khách sáo với cậu nhé. Lúc đi trên đường có nhớ ra một bài hát mới tên là 'Thường xuyên về thăm nhà', nghe hợp lí phết chứ đùa." Lão Bạch lẩm nhẩm mấy câu vô nghĩa, đặt công văn trên tay xuống, nhét đĩnh vàng vào lòng mình.
Với y thì nó là một bài hát mới toanh.
Xí. Lan Hà chửi một câu trong lòng, tiện tay quơ công văn lên xem. Anh ngồi cùng hàng với Tống Phù Đàn, dù hắn không quay sang nhìn, lão Bạch vẫn cảnh giác: "Cậu xem được, Tống Phù Đàn thì không."
"Ồ... Là điệp văn câu hồn à?" Lan Hà hỏi. Anh hiểu mà, đây là công văn chép từ sổ sinh tử, đương nhiên người thường không được nhìn rồi.
Hơn nữa, thứ này là bí mật của ban ngành. Anh là Vô Thường sống nên được xem, còn hắn thì không, hoặc giả như hắn là người thuộc âm tào địa phủ thì cũng không được tùy tiện xem tờ điệp của âm ty.
Lan Hà cũng chỉ đọc lướt, có ấn của âm ty, ghi chép tỉ mỉ nội dung công việc lão Bạch: Tưởng Hán Sinh, sinh vào giờ này ngày này tháng này năm này, từ trần vào giờ nọ ngày nọ tháng nọ năm nọ... Chuyển đổi đơn vị sang thì ước chừng là khoảng mười một giờ đêm nay, kèm theo sau đó là địa chỉ, các thông tin đặc thù.
Anh đặt xuống: "Hơi xa đấy, còn một tiếng nữa thôi, anh đi kịp không?"
Lão Bạch cười ung dung: "Ta tính trước rồi, lấy tiền trước rồi sang, vẫn kịp."
Lan Hà: "..."
Lan Hà: "Nom cái dáng hiếu thảo của anh đẹp ghê nhỉ..."
Lão Bạch không hiểu: "???"
Lan Hà: "Ý tôi là anh đi đi!"
...
Sang hôm sau, Lan Hà đi đến cuộc hẹn, Tống Phù Đàn bị khóa nên đương nhiên là hắn lái xe chở anh đi.
Anh nhét cả Bạch Ngũ lẫn hộp diêm vào túi, "Bạch Trĩ Tiên, cậu tự tin chứ!"
Bạch Ngũ: "... Có!!"
Không được để lộ danh tính của tiên gia một cách tùy tiện, song hiện giờ thi thoảng lúc ở riêng Lan Hà cũng sẽ gọi, căn bản là vì anh sợ không gọi anh sẽ quên béng họ tên gì, ngặt nỗi gọi cả cái tên nghe cứ như bố mẹ gọi con ấy.
Thành ra lúc đi bị chậm mất một lúc, còn chưa tới nơi đã bị kẹt xe. Thấy sắp trễ giờ, Lan Hà bỏ cuộc, "Thật sự không lái được nữa đâu, mình đỗ xe đi bộ đến đi."
"Đi bộ xa lắm, đừng chỉ xem bản đồ tưởng gần mà lầm." Tống Phù Đàn liếc một cái, "Anh nhớ gần đây có một trạm tàu điện ngầm, ngồi tuyến số 2 đi."
Lan Hà chần chờ: "Tàu điện ngầm à..."
Tống Phù Đàn: "Đeo khẩu trang chắc sẽ không bị phát hiện đâu."
"Không phải vấn đề này." Anh đáp, "Em chả sao hết, chen chúc cũng chẳng có gì, nhưng hình như đang là giờ cao điểm, em sợ mình chưa gì sẽ lại phải nấu canh lá liễu mất..."
Cho hỏi đi tuyến số 2 giữa giờ cao điểm có đủ để cán Y Bình mấy lần không?
Bạch Ngũ rớt nước mắt: "...!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.