Câu văn của Tống Phù Đàn chủ yếu biểu đạt sự si mê của lòng mình, còn hiện tại là tiếng lòng sâu kín hơn, là sự khắc khoải trước hiểu lầm, cũng là lời tỏ tình của hắn.
Lan Hà nghe mà loạn nhịp, chợt nghĩ đến những lần gặp gỡ ngày xưa của cả hai: Bên con đường nhỏ, trong chùa chiền, giữa màn đêm, trước bình minh. Đối với anh, là không biết tên tuổi, thân phận của người ấy; còn đối với Tống Phù Đàn thì lại là u minh dị lộ, từ đó đến nay vẫn luôn ôm cảm xúc kia.
"Bởi lẽ đó mà hồn ngụ thân này nhưng chẳng phải nhân gian, mây trắng núi xanh nhưng không phải pháp tướng. Tất cả những gì anh thấy, đều là em..." Chất giọng lành lạnh của Tống Phù Đàn chợt khàn đi, "Anh muốn hỏi em, làm bạn trai anh nhé, được không em?"
Mặc dù không xuất hồn, hồn vẫn đang nằm trong thân xác, vậy mà không giống ở trần thế. Người ta nói chư Phật bất lạc tích tượng, bất khả ngôn tuyên, có chăng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, là mây trắng núi xanh, là thúy trúc hoàng hoa. Pháp sư nói tâm ngoại vô pháp, nhưng khi đó, tất cả những gì hắn trông thấy đều dính dáng đến Lan Hà.
(*Bất lạc tích tượng: Đi chẳng để lại dấu vết.
*Bất khả ngôn tuyên: Không lời nào diễn tả được.
*Mây trắng núi xanh, thúy trúc hoàng hoa: Ý chỉ cảnh vật ngay trước mắt.
*Tâm ngoại vô pháp: Lấy từ câu "Tâm ngoại vô pháp, pháp ngoại vô tâm", ý nói bên ngoài tâm cái gì cũng không có, tất cả đều do ý niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lam-vo-thuong-ban-thoi-gian-thi-tui-hot/582210/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.