"Bạch Ngũ nghe thấy bên này có động tĩnh nên bọn tôi đi xem thử." Tống Phù Đàn nói. Dù cách một khu phố thì suy cho cùng, Bạch Ngũ là tiên gia, còn là gia tiên Lan Hà thờ. Nó không chỉ nghe thấy tiếng tượng thần giẫm chân lên sàn mà còn láng máng thấy bất ổn, thành ra mới ráng lấy dũng khí kể cho Tống Phù Đàn hay, bảo hắn chạy tới. Đương nhiên, sau khi phát hiện ra số quỷ và người tại hiện trường quá đông, Bạch Ngũ lại xỉu, lại tèo trong túi nilon. "Nào nào nào, trốn ra s... À không, xếp hàng, xếp hàng." Lan Hà gọi tất cả mọi người trốn ra sau lưng Tống Phù Đàn, ngựa giấy đứng chen chúc bảo vệ phía sau. Anh có thể cảm giác được vị trí mơ hồ của Hồ Tứ, bèn chỉnh vai Tống Phù Đàn đặng đổi hướng, để hắn chắn phía trước. Hồ Tứ: "..." Cái gì vậy, diều hâu bắt gà con hay gì? Tống Phù Đàn: "..." Xem mình là khiên chắn thật à? Nhưng tay Lan Hà đang đặt lên vai hắn, nếu hắn là tấm khiên dày thì Lan Hà sẽ là thanh kiếm sắc, như vậy cũng xứng đôi lắm... Tống Phù Đàn đang thất thần giây lát thì nghe Lan Hà cất giọng khiêu khích: "Hồ Lão Tứ, ngươi lại đây!" Anh cho rằng gọi Hồ Tứ không có vần luật nên tự tiện thêm một chữ "lão" vào tên Hồ Tứ. Vì có Tống Phù Đàn ở đây nên Lan Hà cóc thèm sợ bị mê hoặc bởi ảo giác của Hồ Tứ, giọng điệu phách lối hơn nhiều, mục tiêu cũng từ "Cố thủ đợi viện trợ là được" của ban nãy trở thành "Tóm gọn Hồ Lão Tứ". Mặt Lan Hà chỉ tòi một nửa trên vai Tống Phù Đàn, sự đắc ý trong mắt lộ rõ mười mươi, cố tình dụ Hồ Tứ ra. Tống Phù Đàn phối hợp kéo tràng hạt ra ngoài áo, thì thầm: "Tiền cảnh nhược vô, tâm diệc vô; tội phúc như huyễn, khởi diệc diệt*." (*Đây là hai câu thuộc một bài kệ của Đức Phật Tỳ-xá-phù. Hán Việt là: Giả tá tứ đại dĩ vi thân, Tâm bổn vô sanh, nhân cảnh hữu. Tiền cảnh nhược vô, tâm diệc vô, Tội, phước như huyễn, khởi diệc diệt. Bản diễn Nôm như sau: Bốn vật lớn mượn làm thân đó, Tâm không sanh, nhân cảnh mà sanh. Cảnh không, tâm cũng không thành, Đôi đàng tội phước như hình huyễn thôi! Tra trên baidu thì ý của nó là cuộc đời của một con người chỉ như một giấc mơ, ảo ảnh, không có buồn hay vui bởi cái tâm được sinh ra từ ngoại cảnh. Vì lẽ đó mà tất cả mọi thứ chỉ là nhất thời, ngoại cảnh mất thì tâm cũng không còn.) Giọng niệm bài kệ Phật của hắn không lớn, nhưng như tiếng gõ mõ đánh thức vào mỗi sớm mai tại chùa miếu, văng vẳng bên tai, đánh vào cõi lòng, những cảm xúc sợ hãi bị xua tan đi nhiều. Tu vi cao hay thấp chẳng mảy may liên quan đến tâm chí, đôi thi tâm trạng cũng sẽ chịu tác động từ thứ rất đỗi nhỏ nhặt. Tống Phù Đàn không đeo Phật châu cho họ, ảo giác vẫn tồn tại, song lần này nhìn Tống Phù Đàn điềm nhiên như không, cả người toát ra hơi thở bình tĩnh, nỗi sợ có làm cách nào cũng không thể ảnh hưởng nhiều đến họ nữa. Ngay cả hai người cắm hương thịt cũng không còn khóc, bắt đầu nhắm mắt định vờ như không thấy những thứ kia. Quả nhiên, Hồ Tứ chẳng nhẫn xuể, bóng dáng dần dần hiện ra giữa đàn quỷ. Cô ta vẫn mặc áo đen, mũ choàng che khuất nửa gương mặt. Cô ta nhìn Lan Hà trốn sau lưng Tống Phù Đàn mà khiêu khích bèn nghiến răng đầy căm tức: "Ngươi mừng sớm quá nhỉ?"
Bệnh thân hồng liên... Lần trước, cô ta suýt bắt được vào tay rồi. Nếu lúc đó nuốt chửng hồng liên thì không chỉ vị trí của Thành Hoàng mà đắc đạo còn được nữa là. Lan Hà: "Ngươi ra rồi mà ta không được mừng à?" Hồ Tứ xuất hiện chứng tỏ cô ta cũng biết thừa ảo cảnh không thể gây chết người được nữa. Hồ Tứ nhìn Tống Phù Đàn, hỏi với ý xấu: "Sao, ngươi muốn chết hôm nay cho xong chuyện để hoàn thành tâm nguyện à?" Bộ não nhỏ bé của Hồ Tứ bắt đầu hoạt động. Cô ta từng lay động Tống Phù Đàn một lần, vì sao không thể làm hắn dao động lần thứ hai? Dẫu tên Vô Thường đó có mặt tại đây thì chưa chắc đã không thể thử ở một khía cạnh khác... Tâm nguyện nào? Lan Hà chợt thấy sai sai. Hồ Tứ nói như vậy là có ý gì? Lan Hà biết tâm chí Tống Phù Đàn kiên định, không mảy may sợ hãi, thành ra tràng hạt có thể bảo vệ hắn bình yên vô sự, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Song, câu nói của Hồ Tứ lại loáng thoáng thể hiện việc cô ta biết nhược điểm của Tống Phù Đàn. Nếu đúng là vậy thật, Tống Phù Đàn cũng không an toàn. Lan Hà bước dần ra khỏi lưng Tống Phù Đàn, cẩn thà cẩn thận che chắn trước người hắn, "Ngươi nói cái gì vậy?" Tống Phù Đàn giữ anh lại: "Không có gì đâu." Hồ Tứ nhìn biểu cảm của Lan Hà là biết tỏng anh chưa hay chuyện, cho nên có thể vẫn là thích đơn phương. Cô ta cười thầm, đoạn nói: "Sao có thể nói là không có gì được nhỉ? Ý của ta là, nếu hắn không chết, chẳng phải suốt đời sẽ nhân quỷ thù đồ* với ngươi sao? Ngươi biết hắn khó xử cỡ nào không..." (*Nhân quỷ thù đồ: Đại khái là người và quỷ không chung đường, tách biệt với nhau. Ý nói là nếu Tống Phù Đàn không chết, Lan Hà (Vô Thường) và Tống Phù Đàn sẽ mãi mãi âm dương cách trở.) Đó là khe hở duy nhất trong lòng bệnh thân hồng liên. Cô ta vừa dứt lời bèn nhìn Tống Phù Đàn một cái, quả nhiên thần sắc hắn đã mất tự nhiên đôi chút. Đầu Lan Hà ù ù. Anh chợt vỡ lẽ ra tại sao lần trước Hồ Tứ có thể gây uy hiếp đến Tống Phù Đàn, và tại sao khi anh lo lắng cho hắn, Tống Phù Đàn lại đáp sẽ không gặp chuyện nữa. Bởi khi đó, thứ duy nhất làm Tống Phù Đàn dao động chính là "Cách trở sống chết" giữa hắn và Lan Hà. Hắn chưa bao giờ sa chân vào bóng tối, chỉ duy một lần nọ là suýt rơi vào bẫy của Hồ Tứ. Hồ Tứ không tìm thấy chuyện nào làm Tống Phù Đàn sợ, bèn đưa người hắn thích ra... Ứng Thiều đứng sau nghe thấy, tuy Hồ Tứ không nói thẳng ra nhưng ý ngoài lời đã quá rõ. Gã gãi má, lẩm bà lẩm bẩm: "Đậu mía, mình đã bảo là một cặp rồi mà." Qua Nhị chân nhân đang ôm đầu muốn kêu tiếng cầy thảo nguyên. Nó hí hửng khi nghe được drama của tên đại lưu manh lắm, nhưng tình huống hiện nay lại không ổn gì cả!!! Hồ Bảy Chín thì thẳng thừng hơn nhiều, "Xí!" ... Lại còn nhân quỷ thù đồ, Tống Phù Đàn sắp ngủ ở cái bay window nhà họ kia kìa! Lan Hà hoàn hồn, mầm non dưới đáy lòng thoáng vụt lớn, tỏa những chạc cây xum xuê làm đáy lòng anh râm ran, thấp giọng đáp: "Ta biết rồi, đúng là không có gì mà." Làm gì có chuyện họ là nhân quỷ thù đồ được. Anh đã thẳng thắn về thân phận mình với Tống Phù Đàn trên dương thế rồi. Vả lại, vả lại... Hồ Tứ nào hay biết Lan Hà là một Vô Thường sống. Cô ta phát hiện Tống Phù Đàn chỉ thảng thốt đúng một lúc, còn Lan Hà cũng hoàn hồn rất nhanh. Cô ta có thể nhận ra Lan Hà không phải đang mạnh miệng, thoạt trông còn vui nữa là. Hồ Tứ: "???" Lan Hà vui nhưng Hồ Tứ thì không, huống chi cô ta đã nhận ra hình như đang có âm sai khác đến gần... Răng nanh lộ ra, cùng với đó là hàng vạn hàng nghìn lệ quỷ xông tới. Đám ngựa giấy cất tiếng hí theo quy luật, chạy như điên về phía trước, giẫm bẹp lệ quỷ ảo. Hễ chúng giẫm lên con nào, tức thì con đó trở thành tảng đá hoặc vỏ trái cây – Đó mới là nguyên trạng của chúng. Cũng có một số ngựa giấy bị sát khí cắt vào thân, hóa thành tro giấy. Bọn Qua Nhị chân nhân cũng được bơm niềm tin. Vợ Qua Nhị ngồi trên bụng ông Dư, con nào nhào đến là cào. Ứng Thiều quyết định sử dụng cổ quỷ để bảo vệ hai người sống và hồn sống khác. Dẫu chỉ là ảo giác nhưng vẫn mang theo sát khí của Hồ Tứ, hơn nữa ảo mà như thật, mũi gã còn bị cào thành vệt đây này... Nhưng những người kia thấy bắt đầu đánh nhau là lại khóc toáng lên. Ứng Thiều chợt nảy ra một ý, một là không làm, mà đã làm thì phải làm tới cùng, thế là cổ hoặc bọn họ. Thay vì vùi mình vào ảo cảnh của Hồ Tứ, còn không bằng bị gã phủ thêm một lớp ảo cảnh còn hơn. Lần này, họ nín thật. Bạch Ngũ lẩm bẩm trong túi nilon, bò ra, thân hình to lên, nhảy lên lưng Lan Hà, hai móng vuốt bấu chặt lưng anh, nghiễm nhiên trở thành một manh áo giáp nhọn hoắt. Thật ra Hồ Tứ nhắm vào Lan Hà, nhưng Qua Nhị chân nhân và Hồ Bảy Chín đều đánh về phía cô ta. Bóng Hồ Tứ thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần, đánh lén dưới sự che chắn của lệ quỷ cô ta chế tạo, móng vuốt dài ngoằng cào lên tay Hồ Bảy Chín khiến máu bắn ra. Tống Phù Đàn to nhỏ vài câu với Lan Hà. Anh né sau người hắn vung dây xích ra, Hồ Tứ bị xích câu hồn cuốn lấy cổ chân, ngã sấp xuống đất. Mắt Hồ Bảy Chín lóe đỏ, xác định mục tiêu, xông tới cắn lên mặt Hồ Tứ! "Á!" Máu tươi văng tung tóe. Hồ Tứ hất đầu, cả một mảng thịt rụng xuống, mũ choàng của cô ta cũng bị giật xuống, chật vật khôn cùng, tuy nhiên cũng khơi dậy cơn tức, tạm thời bỏ qua Lan Hà. Cô ta rít lên, lật người ghì Hồ Bảy Chín bắt đầu cắn xé. Qua Nhị chân nhân muốn xông tới cào cô ta thì bị Hồ Tứ hất một cái, bay vèo ra ngoài. Lúc nhổm dậy, lồng ngực máu me be bét, ói ra một búng máu. Lan Hà thấy Hồ Bảy Chín cũng bị cắn mấy miếng, Tứ Đại Môn dẫu sao cũng chỉ là tiên gia động vật, đấu nhau cực kì máu me, bèn xông tới với Tống Phù Đàn, vươn móng tay bén ngót lóe hàn quang tóm Hồ Tứ. Tuy Hồ Tứ mang hình người nhưng hành động lại không khác gì loài thú. Nó bị Lan Hà tóm được bèn quay đầu lại cắn anh, "Grào!" Lan Hà quay người, Tống Phù Đàn thuận thế ôm anh vào lòng. Trước mặt Lan Hà là Tống Phù Đàn, sau lưng là lông nhọn của Y Bình. Hồ Tứ: "......" Cơ mà Hồ Tứ không thốt nổi thành lời, miệng há to chả khép lại nổi. Vả lại, khi cô ta phát hiện Lan Hà được Tống Phù Đàn ôm, vành tai anh đỏ lựng thì càng tức sùi bọt mép: Chuyện từ bao giờ hay vậy!!! Nhoáng cái, cô ta lại bị Hồ Bảy Chín bắt lấy cơ hội cắn vào đùi, nhất thời tru lên: "A ——" Sức chiến đấu của Qua Nhị chân nhân yếu hơn Hồ Tứ và Hồ Bảy Chín, thậm chí còn thua cả Lan Hà được trang bị móng tay. Thế nhưng sau khi bị hất bay lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục xông tới, sau đó lại bị Hồ Tứ trở tay hất. Nó không phản ứng kịp, lại bay ra ngoài tiếp. "Hu hu..." Qua Nhị chân nhân vẫn kiên quyết đứng dậy, đôi mắt bằng hạt đậu cũng nhuộm đỏ, vợ Qua Nhị nhìn mà phát khóc. Hồ Tứ giơ tay ra, móng tay dài vẽ một đường từ khóe mắt đến khóe miệng, huyết khí trong mắt càng tăng lên, dường như thân hình cô ta cũng khác đi, lưng cong gập lại, tay chân dài ra, giống hình thú hơn. Năm đó, cô ta nổi danh trên núi Diệu Cảm nhờ đánh nhau. Sau khi bị Hồ Bảy Chín hết cào lại cắn thì bản tính ác độc lại tăng lên, gương mặt bị cào vốn đã dữ dằn, có vẻ chảy máu chỉ làm cô ta thêm điên cuồng hơn, không nhìn ra là đang bị thương. Cô ta đè Hồ Bảy Chín mà cắn xé, giống hoàn toàn loài thú hoang. Lan Hà cũng phải hít sâu một hơi trước bản tính hung dữ này, trói Hồ Tứ bởi dây xích rồi giật ra sau nhưng không giật nổi! Hồ Bảy Chín giãy dụa lăn mình dưới đòn áp chế của Hồ Tứ, quét mắt đến bức tranh Qua Nhị chân nhân đem tới, bỗng kích động hẳn, quát lên: "Đốt nó! Ngài Đến, lấy giấy đó làm vũ khí!" Lan Hà nhìn Qua Nhị chân nhân: "Đây là bức tranh gì?" Qua Nhị chân nhân bị nhìn mà run bắn. Nó không quen Hồ Bảy Chín – người đi cùng với Lan Hà, nhưng hồ ly lăn lộn với ngài Đến đều dữ dằn đến lạ: "Đó là bức 'Triêu Chân Đồ' Lý Ủng vẽ. Ta dùng nó để bảo vệ cho Dư Chính Thanh..." Hồ Bảy Chín chửi: "Nói nhảm vừa thôi!" Xưa nay tôn gia đốt giấy làm vũ khí, trong khi đây là "Triêu Chân Đồ", vẽ tiên nhân, được tín chúng thờ cúng, chẳng phải còn tốt hơn giấy cảnh sát ư? Lan Hà hiểu ý, đoạn vỗ chân Y Bình, hiếm khi gọi tên thật của cậu ta, "Bạch Ngũ, đi!" Bạch Ngũ cũng hiểu ý, nhảy lên lưng Hồ Bảy Chín, nằm rạp xuống làm áo giáp, đổi lấy cơ hội thở cho Hồ Bảy Chín. Tuy nhiên, Hồ Bảy Chín không chạy mà vẫn giữ chân Hồ Tứ. Hai con hồ ly đều ôm vết thương khắp người, máu lẫn vào nhau. Qua Nhị chân nhân không thể chạm vào "Triêu Chân Đồ" bèn bảo Ứng Thiều đưa bức tranh kia cho ngài Đến. Nó tận mắt chứng kiến phấn bản tranh cổ hóa tro rồi lại thành hình trong tay Lan Hà thì phục sát đất. Với kĩ năng này, dù đã bị đốt và thành đồ âm phủ thì không phải quỷ nào cũng chạm vào được, ngoài người sống như Ứng Thiều ra thì phải là quỷ thần có đức hạnh cao mới làm được. Đến-lưu-manh vậy mà lại có đức hạnh có tu dưỡng bực ấy, mà đúng là y không ham tiền bạc. Qua Nhị chân nhân chợt nghĩ. Hồ Tứ đã khóa cổ Hồ Bảy Chín bằng hai tay, vật xuống đất, lắc mạnh. Nhím bị ném xuống, bị đè suýt hộc máu. Hồ Môn vốn là khắc tinh của Bạch Môn. Mặt Hồ Bảy Chín tím tái, đi cạy tay Hồ Tứ mà mãi không thành, trái lại cổ tóe máu, đầu ngón của Hồ Tứ suýt đâm vào. Bạch Ngũ lăn một vòng trên đất, hóa thành hình người và đồng thời nhổ phăng một cái lông nhuốm máu sau lưng ra. Chỉ thấy Bạch Ngũ xoay lưng với Hồ Tứ, quỳ một gối xuống, nhịn đau hai tay nắm gai dài đặt lên gáy, liều lĩnh đâm một nhát! Gió thổi qua, sợi tóc của Bạch Ngũ bay bay, mắt khép hờ. Động tác quỳ cầm gai vừa mạnh mẽ vừa ngầu lòi, nhưng ai quen cậu ta đều biết, đó là tư thế ám sát thoải mái nhất của loài nhím... Gai đâm vào ngực, Hồ Tứ rít một tiếng buông Hồ Bảy Chín, xoay người lại cấu vai Bạch Ngũ, cậu ta vừa khóc giàn giụa vừa giơ hai tay tóm cổ tay cô ta... Cùng lúc đó, Lan Hà đã lùi về sau hai bước. Dưới sự bảo vệ của Tống Phù Đàn, ảo giác khó có thể tiếp cận mà tác quái. Anh gấp bức tranh cổ này thành kiếm giấy, miệng niệm chú ngữ: "Thần kim huy linh, sử dịch bách tinh, vạn tà bất hại, thiên địa tương khuynh!"
Kiếm giấy tỏa quầng sáng vàng nhạt, Lan Hà giơ lên, chỗ cầm kiếm thấp thoáng trông như hư ảnh của tiên nhân trên "Triêu Chân Đồ" cũng đang cầm lấy tay anh, toát lên sự uy nghiêm đáng sợ, chém một nhát về phía Hồ Tứ đang bị Bạch Ngũ kìm kẹp! Ngay cả Lan Hà và thậm chí là người đưa ra ý tưởng này – Hồ Bảy Chín – đều không đoán trước được tình thế này. Dù sao xưa nay chưa từng có ai đành lòng dùng phấn bản tranh cổ làm vũ khí cả. Hồ Tứ muốn tránh cũng không được. Khi thanh kiếm giấy kia đâm tới và đâm thẳng vào bụng, kim quang gần như nuốt chửng cô ta. Tất cả ảo cảnh tiêu tan, kể cả bãi tha ma, quỷ khóc hay tiền giấy, ác quỷ đều biến mất, hiện nguyên dạng là một ngã tư đường vắng người. Hồ Tứ kiệt sức ngã xuống, há miệng, ói ra một viên nội đan đã vỡ nát. Đó là nơi giữ tu vi nhiều năm của Hồ Môn. Nội đan vỡ, cô ta nằm rạp xuống biến thành hình thái hồ ly, bụng vẫn chảy máu. Lúc bấy giờ, quầng sáng trên thân kiếm của Lan Hà cũng dần dần nhạt đi, biến thành tro giấy bay lửng lơ trên không. Đến lúc này, Lan Hà mới sực nhớ bức tranh này được Lý Ủng vẽ, hình như là một món đồ cổ xa xỉ. Tiếc quá, thanh kiếm ban nãy có giá bao nhiêu nhỉ... Lan Hà giật mình, bước tới trói Hồ Tứ vài vòng bằng xích câu hồn, "Chuột Vàng đâu?" Hồ Tứ nhìn anh một cách oán độc, không đáp. "Cẩn thận ta lại đánh rụng thêm một cái răng của ngươi đó." Lan Hà uy hiếp bặm trợn, "Ta hỏi ngươi, Chuột Vàng ở đâu?" Anh lại bắt đầu diễn, viễn vai ác quỷ. Mắt Hồ Tứ lóe lên vẻ hoài nghi, quan sát anh rất kĩ, nhưng vẫn quay đầu đi: "Ta muốn gặp chị ta. Không gặp được chị ta, ta sẽ không nói." Chị ta là ai? Lan Hà sửng sốt, hỏi ngay, "Ý ngươi là chị Hồ?" Chính ra tất thảy mọi chuyện Hồ Tứ làm có thể nói đều mang bóng dáng của chị Hồ. Năm xưa, cô ta dụ dỗ con người chính là để đấu với chị Hồ, hiện nay đoạt vật trấn, về cơ bản cũng là đối đầu với chị Hồ. Xem ra Hồ Tứ hơi bị cố chấp. Lan Hà quan sát cô ta: "Nhưng ngươi không nói thì chắc chị Hồ cũng sẽ tới gặp ngươi thôi, chính chị ấy đã tự mình hạ lệnh bắt ngươi mà." Hồ Tứ bật cười: "Vậy tại sao chị ta không đích thân đến bắt ta?" Lan Hà hỏi ngược lại: "Chả phải ngươi bảo không gặp được chị ấy ngươi sẽ không nói gì à?" Hồ Tứ: "..." Đồ lật lọng. Lan Hà cóc thèm quan tâm đến cô ta nữa, đứng dậy thốt: "Cứu họ đi, nên thả ai chạy thì cứ thả." "Họ" ở đây tức là những người cắm hương thịt và hồn cô gái. Ngoài ông Dư đang ngất xỉu ra thì ba người còn lại vẫn đang chìm trong cổ hoặc của Ứng Thiều. Ứng Thiều nghe lời đánh thức những người bị mê hoặc dậy. Về phần ông Dư thì cứ để ngất đó đã, lát nữa đưa về sau, miễn cho ông ta lại bị hù thêm mấy bận. Sau khi mấy người kia tỉnh bèn ngó xung quanh. Bãi tha ma đã biến mất nhưng hồ ly, Vô Thường vẫn còn đó, tim tui mệt quá man. Giống như bạn mơ một giấc mơ, dậy rồi vẫn hoảng sợ vậy. Lan Hà dặn: "Các người về nhanh đi, tất cả mọi chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra." Hai người sống được quỷ sai dặn dò như vậy bèn cắn chặt răng, đầu chảy máu anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chân nhũn như chi chi không dám cựa quậy. Ngựa Lan Hà gấp chỉ còn hai con, còn lại đều hóa thành tro lúc xung phong liều chết trong ảo cảnh rồi. Anh vỗ ngựa, ngựa bèn đẩy bọn họ. Lúc này, hai người kia mới cố lấy dũng khí, run rẩy trèo lên ngựa chạy như điên, chẳng dám ngoảnh đầu lại. Còn một hồn sống nữa, giấy trên người đã dùng hết rồi. Lan Hà đắn đo, đoạn hỏi Tống Phù Đàn: "Hay là cho tôi mượn 001 chở cô bé về nhé?" Tống Phù Đàn: "Không cho." Lan Hà: "..." Ki bo thế. Lan Hà định nói gì đó thì mặt lại nóng ran, im lặng lục lọi trong ba lô, may là còn một tờ giấy, gấp thành ngựa. Hồn sống kia là một học sinh. Cô bé vẫn chưa hoàn hồn, có vẻ không dám hỏi thế giới mình lỡ sa chân vào là gì, cho mãi đến khi Lan Hà gấp ngựa giấy xong rồi đỡ cô lên. Tuy thể hồn lạnh như băng, nhưng cô bé vẫn cảm thấy an toàn vô cùng... Cô bé nhìn Lan Hà với vẻ sợ sệt. "Ừm..." Cô bé ngập ngừng. Lan Hà: "Không phải cảm ơn đâu." "Ý em là..." Cô bé tròn mắt hỏi: "Trông mắt anh giống Trương Tuần Xuân ý nhờ... Không, là Lan Hà!" Lan Hà: "..." Cô bé quan sát gần rồi nói bằng giọng khẳng định: "Chính xác là một Lan Hà khác dưới âm phủ!" Lan Hà: "..." Đúng là hao hao thật, Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân liếc nhau. Họ đều là người từng gặp Lan Hà chính chủ và thấy giống, thậm chí ngay lúc này đây, một ý tưởng chợt nảy lên trong tâm trí họ nhưng tạm thời không bắt lấy được, hoặc có thể nói là trong tiềm thức không dám nghĩ đến. "Ầy, đến lúc em phải về rồi." Bố em vẫn đang đợi em đấy. Lan Hà phất quạt một cái, ngựa giấy bèn chạy đi, chở cô bé hồi hồn. Sau đó, anh điềm nhiên nhìn Ứng Thiều và Qua Nhị chân nhân, "Hai người mà cô bé nói, Trương Tuần Xuân và Lan Hà, là ai vậy?" Những người biết chuyện: "..." ... Hai người? Giả vờ hay lắm. Trống ngực Ứng Thiều đập liên hồi, thoáng thấy bất an, gãi đầu: "Ờm, là một ngôi sao..." "Ta đến rồi ta đến rồi, Tiểu Lai ơiiiiiiii" Tiếng hét của lão Bạch xuất hện, sau lưng y là một đoàn âm sai, còn có cả chị Hồ mặc áo dài nổi bần bật. Các âm sai chỉ đến muộn mấy phút. Thật ra họ đã đến nơi từ lâu rồi, ngặt nỗi ảo cảnh Hồ Tứ dốc hết sức để tạo ra dài đến vài dặm, ảnh hưởng đến cả họ, khó khăn lắm mới đột phá được thì gặp chị Hồ. Nhưng đến khi nhìn lại thấy Hồ Tứ bị đánh quay về nguyên hình, lão Bạch đấm ngực dậm chân. Sao xử lý nhanh thế, trang bị khắp người ta vẫn chưa có đất dụng võ đâu đó!!! Gương mặt diễm lệ của chị Hồ lại tiều tụy đi nhiều. Hôm nay mi tâm chị cứ giần giật, có cảm ứng. Sau khi nhận được thư của lão Bạch, chị cứ lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn ráng đích thân đến. Vừa đến gần, chị Hồ bèn đứng sững tại chỗ. Chỉ thấy Hồ Tứ nằm rạp trên đất, máu me be bét. Ngoài Tống Phù Đàn ra, những người khác dù ít dù nhiều cũng ôm vết thương, đặc biệt là Hồ Bảy Chín. Lan Hà đang đốt hương cho cô ta và Bạch Ngũ. Hồ Tứ chớp mắt, sâu trong nỗi căm hận là lòng nhớ nhung. Đã lâu lắm rồi cô ta không được gặp chị Hồ, nhìn đối phương tiều tụy đến mức đó, cô ta không khỏi cười nhe răng, hỏi với vẻ thích chí: "Thích Bắc Kinh trong khoảng thời gian này không? Ta tặng quà cho chị đấy, tiếc là..." Còn chưa nói xong thì nghe chị Hồ sôi máu quát: "Sao ngươi dám?!" Sao ta không dám? Hồ Tứ ôm cục tức cuối cùng cũng khoan khoái, hưởng thụ tiếng rít như mất trí của chị ta, khóe miệng nhếch lên để lộ răng nanh. Nhưng cô ta lại chứng kiến chị Hồ ra sức xông tới... cưỡi lên người Hồ Bảy Chín bắt đầu đánh túi bụi. Hồ Bảy Chín không có mặt mũi mà phản kháng, ôm đầu khóc rống, khóc còn to hơn bất cứ ai. Hồ Tứ: "??????" Mẹ kiếp, tại sao??? *Tác giả: Lan Hà: Trương Tuần Xuân em kể có đẹp không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]