Khi Lan Hà trở lại thì đã là tờ mờ sáng. Sau khi hồn về thân xác, anh mở mắt nhìn trần nhà, hãy còn đang buồn ngủ dữ dội, cứ có cảm giác mình đã quên cái gì đó mà lại chẳng nhớ ra nổi, mơ mơ màng màng không bận tâm nữa, xoay người ngủ thêm một tiếng rồi mới dậy. 
Con trai nhỏ của Dư Hàng Gia tỉnh giấc ngay lúc này, bảo mẫu đi qua bế nó đút sữa, phu nhân Dư ló đầu qua cánh cửa mở, "Tiểu Lan dậy rồi à? Liễu Thuần Dương đâu?" 
Lan Hà: "......" 
Anh đột nhiên nhớ ra mình quên cái gì rồi. 
Lan Hà: "Ờm, tôi ngủ sớm quá, đạo diễn Liễu có bảo sang phòng sách chơi game." 
Phu nhân Dư đi sang căn phòng xép bèn thấy Liễu Thuần Dương úp mặt xuống bàn ngủ khò khò, máy tính vẫn đang bật. Chị đẩy Liễu Thuần Dương, "Cậu thật là, đã lớn tướng rồi mà còn chơi game thâu đêm thế kia?" 
Liễu Thuần Dương nhổm dậy, người phát ra tiếng răng rắc, rầu rĩ cất tiếng: "Má... Sao em lại ngủ ở đây?" 
Chưa kể người ngợm rất là khó chịu, ngủ say đến độ chẳng thức giấc giữa chừng! Chất lượng giấc ngủ tốt hơn hẳn lúc thường, thậm chí còn ngủ chết mê chết mệt! 
Lan Hà: "..." Ôi, nghiệp chướng nghiệp chướng. 
Liễu Thuần Dương hốt cả hền hỏi Lan Hà: "Sao cháu không gọi chú?" 
Lan Hà: "Ha ha, cháu ngủ sớm hơn chú mà..." 
"Thôi." Liễu Thuần Dương nhớ lại. Cũng phải, hôm qua Lan Hà vừa vào phòng đã mệt ngã lăn quay. Ông xoa cổ, rầu muốn chết. 
Phu nhân Dư cũng chỉ cho là Liễu Thuần Dương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lam-vo-thuong-ban-thoi-gian-thi-tui-hot/582192/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.