Do thỉnh thoảng Y Bình sẽ đem đến tài vận nên mấy ngày nay Lan Hà trở thành cá chép* của đoàn. 
(*Cá chép ý chỉ vận may.) 
Lan Hà thấy mệt tâm quá đi mất, giả vờ không nhìn thấy Y Bình có là gì đâu, anh đã làm riết quen suốt hai mươi mấy năm nay rồi. 
Cơ mà Y Bình cứ thích đứng dịch sang một bên hà hơi vào anh, mà mỗi lần đổi một bên còn đỡ, chứ Y Bình với cái bệnh sợ xã hội nặng gần như lần nào cũng đứng cùng một vị trí, cứ như làm vậy sẽ đem đến cảm giác an toàn vậy. Khí thì lạnh căm căm, Lan Hà sắp mắc bệnh phong thấp đến nơi... 
Thậm chí anh còn nghĩ phải chăng đây là chỗ tà tính của Tứ Đại Môn trong truyền thuyết? Bỗng nhiên phát đạt để rồi đi trị chứng phong thấp hay gì? Không biết chừng nào Y Bình mới báo ơn xong mà đi quách đi. 
Lúc nghỉ ngơi trong trường quay, Lan Hà nằm mơ cũng thấy tay mình lành lạnh, lúc bị đánh thức nhìn bên phải theo phản xạ, may là Y Bình không ở đó, chỉ đơn giản là một cơn ác mộng. Về phần tiếng ồn kia là đám đồng nghiệp đang quây quần buôn dưa. 
Giọng Chương Thanh Dứu khá to: "... Cái đấy bị trộm chẳng phải còn gây rúng động hơn cả Ngưỡng Cửa Vàng với Trụ Cửa Vàng hả? Trộm cả một con rồng luôn mà!" 
Lan Hà hết buồn ngủ luôn. Rồng? Anh nghe nhầm phỏng? 
Anh cứ có cảm giác dạo này có rất nhiều thứ bị trộm, đừng bảo rồng là văn vật gì đó hình rồng nhé. 
Dù là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lam-vo-thuong-ban-thoi-gian-thi-tui-hot/582189/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.