"Không, tôi không có nuôi!" Câu này dễ khiến người ta hiểu nhầm quá. Lan Hà bèn nhanh miệng giải thích cho người bên cạnh nghe: "Không phải ý kia đâu, mà là dùng hương khói nuôi hồ ly đã thành tinh á." 
Người sống duy nhất: "... Ta hiểu mà." 
Miệng chị hồ sắp nhọn hoắt, mắt cũng ngày càng xếch lên, không ngờ lúc chạm khăn tay lên má sẽ đụng tới hàm răng nanh trắng như tuyết, "Cậu nói cho ta nghe đó là ai, ở Bắc Kinh còn có con hồ ly tinh nào sánh được với ta! Nếu nhất quyết muốn nuôi hồ ly thì chẳng phải nuôi ta càng tốt hơn hay sao?" 
Tống Phù Đàn thầm than vãn, Tiểu Lai được yêu thích thế chứ lị, đến cả Hồ tiên cũng muốn bám y mà về. Nhưng Tiểu Lai đã sống hơn hai trăm năm, kiến thức rộng rãi, lại đeo khẩu trang, hiển nhiên là trong lòng bất an, đến nay vẫn chưa từng tháo xuống ngay trước mặt hắn, làm sao có cái tính thích nuôi thú cưng được. 
Lan Hà nhắc nhở: "Chị ơi, chị bình tĩnh lại cái đã, nước dãi nhỏ xuống rồi kìa." 
Chị Hồ bèn nhanh chóng khép miệng, nhấn phẳng nó, lau nước miếng sắp chảy xuống từ răng nanh, đồng thời nói ồm ồm: "Cậu nói đi, nói đi!" 
Lão Bạch hết nhìn nổi: "Thôi được rồi được rồi, đừng làm toáng lên nữa. Sao mới đến đã chất vấn thế này, câu này phải là ta hỏi cơ, ta mới là bạn hợp tác, các người là người tới sau mà chiếm hết sự sủng ái dành cho ta rồi." 
Lan Hà: "..." 
Là tình thương của cha nhá. Với cả, thằng con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-lam-vo-thuong-ban-thoi-gian-thi-tui-hot/582187/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.