Đám oan hồn liên quan nào đoán được còn chưa vào nổi cửa thì đã bị hai Vô Thường ngay sát vách tóm lại, hệt như phường đạo chích lẻn vào nhà cảnh sát vậy. Chúng bị Lan Hà và lão Bạch tạm trói lại bằng sợi xích thành một hàng đi đến trước chùa Giác Tuệ, từ đầu chí cuối vẫn mông lung như một trò đùa. “Cậu xem, số hồn cậu câu được cũng ít, do chưa biết Vô Thường chúng ta có một thủ pháp tên là Kết Vô Thường đấy, sau khi tung ra sẽ câu được mấy chục con quỷ, cũng khó để xổng.” Lão Bạch biểu diễn cho anh xem, “Không giống âm tào địa phủ, tỉ lệ chạy thoát bên họ cao hơn.” Y bắt đầu len lén diss âm tào địa phủ vì đã biết chuyện Nghiêm Tam từng nảy ý chèo kéo người. Dù rằng Lan Hà sẽ không đi, nhưng vẫn phải phòng ngừa chu đáo. Có nhiều kĩ năng vẫn hơn, Lan Hà bắt đầu học thật. Lão Bạch cười khà: “Còn nói cậu không muốn đi Vô Thường nữa đi, chẳng phải đang học rất nghiêm túc đấy sao?” Lan Hà nhìn y: “Lão Bạch à, anh có thấy trên đầu tôi có viết bốn chữ không?” Lão Bạch: “Có chứ.” Lan Hà: “Đọc xem nào.” Lão Bạch: “Đến cũng đến rồi.” Lão Bạch: “…” … Thôi được, y hiểu rồi. Đến chùa Giác Tuệ bèn thấy du hồn ở nơi này chiếm phần đa, thi thoảng có người qua đường đi ngang, bước xuyên qua người chúng thì đám du hồn quỷ lực thấp này sẽ ngơ ngác tản ra một lát, mãi sau mới tụ lại. “E là hôm nay sẽ có pháp hội, nhộn nhịp thế này cơ mà. Tuyệt quá, thừa cơ trà trộn vào siêu độ cùng luôn.” Lão Bạch nghe ngóng cẩn thận, đúng là có tiếng niệm kinh thật. Chùa miếu tổ chức pháp hội siêu độ, dĩ nhiên du hồn sẽ vây quanh lắng nghe Kinh Phật, hi vọng có cơ hội siêu bạt*. Trong quá trình khoa nghi chú ngữ sẽ mời quỷ sai dẫn hồn đến hội, xem như một lời mời, có thể cho họ tham gia. (*Siêu bạt: Siêu độ có nghĩa là với tâm chân thành muốn giúp đỡ những người đã khuất, phần lớn việc siêu độ là người mất hiện tiền tạo tác nhiều nghiệp chướng, đã có nghiệp chướng thì không tránh khỏi thác sinh vào các đường khổ. Cho nên, chúng ta siêu độ là giúp cho họ giảm bớt đau khổ. Trong khi đó, “bạt” của “bạt độ” nghĩa là nhổ lên, “độ” là vượt qua, thoát khỏi, tức là nhổ bật gốc rễ của lòng tham để vượt qua các nẻo luân hồi.) “Ngài Đến, ngài Đến ơi!” Lan Hà chợt nghe thấy tiếng gọi mình, bèn bắt gặp Từ Quý mặc áo dài nam, trông vóc dáng ông ta đã cô đọng hơn lần trước, “Là ông đấy à, Từ Quý.” “Thưa ngài Đến, thưa ngài đây nữa.” Từ Quý chắp tay thi lễ, cười ngu ngơ, “Thỉnh an hai ngài. Ngài Đến à, tôi vừa mới ăn hóa thực*, ngài đến muộn thế, mau vào ăn chút gì đi.” (*Từ gốc là 化食 – Tạm thời chưa tìm ra nghĩa, nhưng đoán là thức ăn cúng.) “À à!” Lan Hà nhớ tới đồ ăn chay của chùa Giác Tuệ, túm tay lão Bạch, “Đi vào thôi!” Sau khi vào, Lan Hà mới phát hiện ra mình nghĩ lầm rồi, đương nhiên pháp hội có bày đồ cúng, nhưng không phải đồ chay, chỉ có mỗi hoa thơm trái cây thôi. Lan Hà lựa ăn kha khá, nhưng tại mới xơi hoa quả tối nay nên khá là ngán. “Nếu tôi lượn lờ đi tìm cái ăn thì có bị hòa thượng bắt lại đánh đòn không nhỉ?” Lan Hà do dự hỏi lão Bạch. Lão Bạch: “Mặc đồng phục thì sợ quái gì. Nếu gặp cao tăng, cậu cứ bảo cậu tới tham gia pháp hội, đi lạc đường là được.” Lan Hà: “Được được.” Lan Hà bay về phía khu sinh hoạt của tăng lữ chùa Giác Tuệ, định bụng tìm ra nhà bếp đằng sau, vậy mà bắt gặp Tống Phù Đàn ở một cái viện nhỏ. Hắn đương thong dong say ngủ trên cái sạp gỗ cạnh cửa sổ, cửa sổ mở, ánh trăng và ánh nhìn của Lan Hà bèn dừng lại trên gương mặt điển trai của hắn. “À…” Lan Hà chẳng ngạc nhiên lâu, trông Tống Phù Đàn có mối quan hệ rất sâu xa với chùa Giác Tuệ, có xuất hiện ở đây cũng không mấy lạ. Lan Hà gần như không nghĩ ngợi gì đã nhẹ nhàng đáp xuống. Anh quan sát một lúc, ngồi xổm thổi khí lạnh vào cổ hắn, “Phù… Phù…” Tống Phù Đàn trì tụng chú văn, dần thiếp đi, cảm giác lành lạnh trên cổ làm hắn chậm rãi mở mắt. Bình thường gió âm lướt qua cổ như thế này đều là điềm báo quỷ quái xuất hiện, hắn đã chuẩn bị tâm lí xong xuôi, ai dè mở mắt ra bèn thấy Tiểu Lai ngồi xồm bên giường hù hắn: “Blè blè blè.” Tống Phù Đàn sửng sốt, tức thì nhận ra đây có lẽ là cảnh trong mơ của mình. Niệm chú Kim Luân là hắn mơ thấy Tiểu Lai thật. Nếu là ở trong mơ… Tống Phù Đàn nhìn chằm chằm vào y: “Ngươi đến rồi.” “Ủa? Anh bình tĩnh ghê, lẽ nào anh không giật mình sao!” Lan Hà còn tưởng mình có thể dọa Tống Phù Đàn bật người dậy chứ, bình tĩnh quá đi mất, không hổ là người hay gặp quỷ, “Tôi và đồng nghiệp tôi dẫn oan hồn tới, vốn muốn tìm thứ gì đó lót bụng, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Tống Phù Đàn: “?” Hắn ngầm thấy là lạ, sao giấc mơ này hoàn chỉnh vậy nhỉ, thậm chí còn có tình tiết mà đến chính hắn cũng chẳng biết cơ. Đồng nghiệp, tức là âm sai dưới âm tào địa phủ kia ư? Song, mơ vẫn hoàn mơ, vẫn có bug vô lí. Âm sai của âm ty Đông Nhạc sao lại áp giải oan hồn đến chùa Giác Tuệ được. Tống Phù Đàn lờ cái bug này, chỉ nói tiếp: “Ngươi muốn ta dẫn đường đến bếp nên mới đánh thức ta dậy sao?” “Bị anh phát hiện ra rồi, tôi cá chắc anh biết đồ ăn ở đâu.” Lan Hà cầm xích câu hồn, “Ầy, hay là anh bay đi ăn với tôi đi, tiện mà. Hình như tôi cũng quen nhìn thể linh hồn của anh hơn.” “Ừ.” Bởi vì đối mặt với Tiểu Lai, lại đang nằm mơ nên Tống Phù Đàn sẵn lòng xuất hồn. Lan Hà câu hắn lại rồi gỡ ra, đoạn duỗi tay. Tống Phù Đàn nắm tay Lan Hà, thuận thế hoàn toàn rời khỏi thân xác, đứng dậy. Sự tiếp xúc giữa hồn và hồn là một loại xúc cảm kì diệu, nó lạnh buốt như đồng, tưởng như ảo mộng mà lại chân thật. Hắn nghĩ, quả nhiên là mơ mới có thể tay nắm tay, thế mà cảm giác chân thật khôn kể. “Đi theo ta, ở đơn vị không được ăn ngon hả?” Tống Phù Đàn bèn nghĩ đến quỷ sai đói một bữa no một bữa trong truyền thuyết, cảm thấy Tiểu Lai gầy thật. “Quá là tệ ấy chứ!” Người Lan Hà nghĩ đến là Liễu Thuần Dương, “Ôi, cấp trên của tôi không cho tôi ăn no cơ.”
Dù là ở trong mơ nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Lai, Tống Phù Đàn vẫn cảm thấy đáng thương quá đỗi. Đó đều là phản chiếu từ hiện thực mà ra. Tống Phù Đàn tức thì dẫn anh đến phòng bếp, “Ở đây còn có một vài cái bánh củ cải và bít-tết chay, là bữa khuya em họ ta chuẩn bị, ngươi ăn đi.” Bánh củ cải làm từ sợi củ cải trắng và bột gạo tỏa mùi thơm phức ngọt lịm của củ cải, mềm mềm ngon miệng, mặn ngọt vừa chuẩn, chẳng ngấy chút nào. Còn bít-tết chay thật ra là được làm từ đậu phụ cứng, sau khi rưới nước sốt lên gần như có thể lấy giả tráo thật, sắc hương vị cực kì gần giống món ăn mặn. Lan Hà hí hửng ăn, “Tôi sớm đã nghe nói hương vị đồ chay ở chùa Giác Tuệ ngon tuyệt cú mèo, cuối cùng cũng được ăn, ban nãy phải tìm mãi tìm hoài. Họ nấu kiểu gì mà hương vị tuyệt vời thế nhỉ?” Tống Phù Đàn: “Nhà bếp kể với ta là lúc xào nấu sẽ bỏ ‘Kinh Lăng Nghiêm’ vào.” Lan Hà: “…” Lan Hà lớn tiếng: “Tôi không tin! Anh đừng hòng gạt được Vô Thường Đông Nhạc bọn tôi!” Tống Phù Đàn cảm thấy y đáng yêu khôn xiết, “Vì bỏ ‘Kinh Lăng Nghiêm’ vào thì cảm xúc sẽ bình lặng hơn, có thể nấu thành đồ chay cao cấp.” Lan Hà: “Thôi được, nghe vậy còn hơi có lí.” Đã ở trong mơ thì Tống Phù Đàn không cố kị gì nữa, hắn hỏi: “Nếu sau này ngươi đói bụng thì đến chùa Giác Tuệ ăn đi? Ngươi thích ăn cái gì thì cứ bảo ta, ta chuẩn bị trước cho.” Lan Hà: “Duyệt!!!!” Tống Phù Đàn nhìn cái vẻ mừng rơn của anh mà nhoẻn miệng cười. Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại thấy hơi buồn buồn, nếu đây không phải mơ thì tốt quá. Đúng ngay lúc này, lão Bạch lửng lơ bay tới, “Tiểu Lai à, tìm được đồ ăn rồi hả? Ta cũng đói bụng… Ủa đây là ai?” “Là một người bạn của tôi.” Lan Hà vẫy tay, lại giới thiệu cho Tống Phù Đàn, “Đây là lão Bạch, đồng nghiệp của tôi.” Tống Phù Đàn: “Lão Bạch???” Hắn trưng nét mặt không thể tin nổi, đến cả lão Bạch cũng thấy lạ, “Phải… Là ta, có vấn đề gì à?” Tống Phù Đàn bỗng dưng cảm thấy sai sai. Hắn chưa gặp lão Bạch bao giờ, đọc chú Kim Luân đêm đến nằm mơ sẽ gặp người mình mong, chứ không mơ thấy người chưa gặp bao giờ. Hắn bình tĩnh hỏi dò: “Chả phải ta đang mơ sao?” Lan Hà: “Mơ? Anh đang nói gì vậy?” Tống Phù Đàn: “…” Lan Hà chợt ngộ ra, lấy làm ngạc nhiên mà hỏi: “Ơ, anh tưởng là anh vẫn đang nằm mơ ấy hả?” Tống Phù Đàn: “…” Hắn chầm chậm ngẩng đầu xoa mi tâm, dù rằng hắn muốn gặp Tiểu Lai, song đây không phải kết quả hắn mong muốn… Lão Bạch mờ tịt: “Chuyện gì thế này, cái tên này là sao, rốt cuộc là chết rồi hay chưa?” Tống Phù Đàn đau đầu: “Nhưng ngươi là âm sai của âm ty Đông Nhạc thì làm sao đến tham gia pháp hội chùa Giác Tuệ được, còn đồng ý với ta là sẽ đến thường xuyên?” “Gượm đã, anh nghĩ tôi không thể xuất hiện tại chùa Giác Tuệ nên mới nghĩ đây là mơ?” Lan Hà nghĩ có khi mình tìm được trọng điểm rồi, “Cơ mà tôi với lão Bạch đến để kiếm chác cơ.” Tống Phù Đàn: “…” Lão Bạch vẫn mờ tịt: “Sao? Ta còn có đồ ăn ư?” Tống Phù Đàn lại lấy một đĩa đồ ăn từ dưới lồng bàn ra, đưa cho lão Bạch. Lão Bạch bèn nhận đồ của mình, không hỏi nữa. “Ha ha ha ha ha, anh hài hước quá đi mất! Tôi cứ nhủ anh bị tôi hù thì sao lại bình tĩnh vậy được, hóa ra là tưởng đang mơ.” Lan Hà muộn màng nhớ lại nhiều chi tiết hơn, “Há há há há há há há há!” Nội tâm Tống Phù Đàn càng xấu hổ hơn Lan Hà nghĩ nhiều, hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước mặt Lan Hà, “Nhưng ngươi hiếm khi đến đây đúng không, ta dẫn ngươi đi dạo.” Hắn thường đến chùa Giác Tuệ, xưa nay chưa bao giờ gặp Tiểu Lai. Lan Hà tức thì gật đầu cái rụp, “Chúng ta đi dạo đi, đợi lão Bạch ăn xong tôi sẽ đi.” … Hai người đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được tiếng xướng Kinh, pháp hội siêu độ của các tăng lữ hãy còn đang tiến hành, nếu bay cao hơn nữa là có thể trông thấy chúng quỷ khẩn cầu được siêu bạt. “Thật ra mới hôm qua tôi còn nghĩ đến anh và con lừa què, không phải ở trong mơ đâu, nào ngờ đến đây lại gặp nhau.” Lan Hà bật cười, tâm trạng rất tốt vì vụ ban nãy. Tống Phù Đàn nghe được câu của anh, trong lòng bất giác viết một dòng chữ, người ấy cũng nhớ mình. Lan Hà vừa trò chuyện với hắn vừa bay lên nóc nhà, chỉ thấy một nhà sư trẻ đương ngồi im trước bàn đá trong sân, giống như nhập định. Lan Hà thấy quen mắt, lòng tự nhủ đó không phải là pháp sư Tư Không hay sao, nghe nói là người quản lí trẻ nhất từ trước đến nay ở chùa Giác Tuệ, cũng là giám tự*, phụ tá đắc lực của phương trượng, vị trí khá là quan trọng, vả lại còn sở hữu vẻ đẹp trai, từng hot xình xịch một thời trên mạng. (*Giám tự: Còn gọi là giám viện, viện chủ, thủ chủ, tự chủ. Chức vụ này chuyên lãnh đạo chúng Tăng, đồng thời cũng giám sát mọi việc trong nhà chùa.) Nghe nói không chỉ nổi rần rần trên mạng thôi đâu, mà Phật hiệu cũng rất tinh thâm, rất nổi tiếng trong giới… Ngay lúc này lại có vài nhà sư vào sân, một nhà sư già đi tuốt phía trước cầm một cây quải trượng trong tay, mặt vương đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng trong, vóc dáng cao to, mặc một bộ tăng y bình thường nhất đi đầu hàng. Nhìn thấy Tư Không ngồi ngẩn ở đằng kia, lão tăng ấy hỏi: “Tư Không đang làm gì vậy?” Tư Không hoàn hồn, lúng túng đáp: “Con đang nghĩ, thời tiết oi bức thì phải tu thiền như thế nào.” “Tại sao không tránh?” Lão tăng nhấc quải trượng đánh lên người Tư Không. Đừng nhìn ông đã có tuổi, nhấc tay một cái, tay áo vén lên, cơ bắp cuồn cuộn, chưa kể còn cao hơn Tư Không nửa cái đầu. Pháp sư Tư Không vốn đẹp trai trầm tính nhảy dựng lên, mặt cũng bị đau mà nhăn nhó, nơm nớp cúi đầu trước lão tăng. Nào ngờ lão tăng lại đánh thêm một cú nữa, Tư Không lại chịu thêm một gậy, cắn răng chịu đựng: “Con đã biết, con đã biết rồi ạ. Không được ép buộc lòng mình phải yên lặng, con sẽ đi bật quạt điện tu thiền!” Lúc này lão tăng mới thu quải trượng về, “Đi đi!” Ông nhìn Tư Không mặt xám mày tro đi mất, lại quay sang dặn dò chúng tăng đứng bên cạnh. Lan Hà trợn mắt há hốc mồm: “Ai vậy?” Tống Phù Đàn đáp: “Phương trượng ở đây, pháp sư Bất Động(1),cũng là sư phụ của nhà sư ban nãy.” Thảo nào dám đánh cả Tư Không, hóa ra là sư phụ kiêm phương trượng. Lan Hà khá là có ấn tượng với cái tên này, thi thoảng anh có nhìn thấy trên thời sự, là một lão hòa thượng rất nổi tiếng. Nhưng pháp sư Bất Động trong tưởng tượng của anh, hoặc mỗi một lão hòa thượng, thì nên có mặt mũi hiền từ mới phải, ấy vậy mà cái bộ dáng giơ gậy đánh người của ông lại hung hãn quá trời. Lan Hà ngứa miệng, cầm lòng không đậu mà hỏi: “Còn ban nãy là sao, đang nói thì tự dưng giơ quải trượng đánh người ta ấy.” Tống Phù Đàn: “Đó không phải quải trượng.” Lan Hà: “Hở? Thế là gì?” Tống Phù Đàn: “Là gậy ông ấy chuyên dùng để đánh người.” Lan Hà: “???” Lan Hà chấn động: “… Phương trượng này đã lớn tuổi thì chớ, lại còn là võ tăng.” Tống Phù Đàn bị chọc cười thành tiếng, “Ngươi nghe ‘Đánh đòn cảnh tỉnh’ bao giờ chưa?” Tuy Lan Hà không tin Phật nhưng cũng từng nghe câu thành ngữ này rồi, “Đương nhiên là rồi, nghĩa là đột nhiên hù dọa để bọn họ ngộ ra đạo lý… A, ý của anh là ban nãy đại sư cũng đang đánh đòn cảnh tỉnh hả? Chưa kể còn lấy gậy thật đánh?” “Đó là một trong những sở trường của Lâm Tế tông, trong giới Phật học có tên là ‘Tướng quân Lâm Tế’.” Tống Phù Đàn từ tốn giải thích. Thật ra hòa thượng cũng có rất nhiều loại, không phải ai cũng hòa nhã “cười hiền”, mà quyền qua cước lại cũng có. Phong cách của Lâm Tế tông này vẫn luôn nghiêm khắc như vậy. Khi xưa lúc tổ sư Lâm Tế tông – pháp sư Nghĩa Huyền(2) tu hành không chỉ bị đánh một hai lần, mà là hỏi ba lần thì bị đánh hết cả ba. Pháp sư Đức Sơn Tuyên Giám(3) hung dữ, đồ đệ nói thôi cũng chịu ba mươi gậy, im ỉm cũng chịu ba mươi gậy. Đức Sơn bổng, Lâm Tế hát(4),chính là nguồn gốc của “Đánh đòn cảnh tỉnh”. Có điều người ta dùng gậy là để khai ngộ cho người khác. Sau khi họ nổi danh cũng có người bắt chước theo, đánh bậy, hát bậy, nhưng chẳng có hiệu quả mà đánh cũng như không, cho nên không gọi là nghiêm khắc, mà gọi là lỗ mãng, làm người ta cười chê. Pháp sư Bất Động này rất chi là phục cổ, thạo việc bổng hát đệ tử, ở thời đại ngày nay xem như là hiếm gặp. Cũng vì rất có nếp xưa, còn chỉ nghiên cứu “Kinh Kim Cang” giống với pháp sư Đức Sơn nên ở trong giới ông cũng được xưng tụng là pháp sư Kim Cang. Vả lại, pháp sư Đức Sơn đánh gậy còn chia ra các loại khác nhau: Có gậy mang tính chiêu thức dẫn người học quay về con đường đúng đắn, có gậy chiêm nghiệm thực hư, có gậy mang tính cổ vũ, vân vân. Loại ngầu xì nhất tên là manh gia hạt bổng(5),kiểu đánh này thuộc dạng vô cớ, đưa tay là đánh… “Manh gia hạt bổng? Đánh là đánh, không cần lí do.” Lan Hà lần đầu biết “Đánh đòn cảnh tỉnh” còn có hệ thống như vậy, chưa kể đó còn là phong cách đặc thù thuộc về trường phái nhà người ta. Anh nuốt nước miếng, tấm tắc khen: “Tuyệt, đây mới là Phật mà mãnh nam nên tu theo!” Tống Phù Đàn: “…” Lúc này, lão hòa thượng đứng phía dưới bỗng dưng ngước đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn qua, trông cực kì sắc bén. Lan Hà nhất thời như bị gió Bắc Cực quất vào mặt, nhưng pháp sư Bất Động chỉ nhìn thoáng qua rồi mỉm cười, đi ra khỏi sân. Lan Hà im thin thít một lát mới hỏi, “Có phải ông ấy nhìn thấy chúng ta rồi không?” Tống Phù Đàn đáp: “Xưa nay vẫn luôn có thể nhìn thấy.” Lan Hà quýnh lên: “Ban nãy tôi vừa bảo họ là mãnh nam, chẳng phải cũng nghe thấy hết ư…” Tống Phù Đàn toan an ủi thì Lan Hà chợt hí hửng hẳn lên, “Vậy chắc là không sao đâu, tôi đang khen họ cơ mà!” Tống Phù Đàn: “…” Lan Hà bèn ngồi trên nóc nhà nói chuyện phiếm với Tống Phù Đàn, “Tôi nghe phong thanh dạo này Bắc Kinh hơi loạn, thảo nào anh luôn xuất hồn. Phải cẩn thận hơn nhé.” Thấy y quan tâm đến mình, Tống Phù Đàn gật đầu, “Ta biết chứ. Ngươi cũng bận lắm nhỉ.” Đến cả thời gian ăn cơm cũng không có. “Thật ra vẫn bình thường. Đúng rồi, cái tên gác cổng lần trước ngáng chân chúng ta đã bị bạn tôi đấm gãy răng rồi, ha ha ha ha ha!” Lan Hà chia sẻ chuyện sau cái hôm ở Hoàng Tuyền cho Tống Phù Đàn nghe. Tống Phù Đàn nhìn đôi mắt ngậm ý cười của y, không dằn nổi những xao động ngứa ngáy dưới đáy lòng, bèn nói: “Ta họ Tống…” Muốn nói tên cho mình biết à? Lan Hà nửa ngạc nhiên nửa ngộ ra, cứ như thể hắn đã đợi khoảnh khắc này từ lâu. Ngặt nỗi, Tống Phù Đàn chưa nói được hai chữ tiếp theo thì thân hình mất khống chế lùi về sau. “Chuyện gì vậy?” Lan Hà nhảy dựng lên. “… Phải hồi hồn rồi.” Tống Phù Đàn chán nản, vừa dứt lời xong thì đã bị một cơn gió chẳng biết thổi từ đâu tới tiễn bước. “Ơ!” Lan Hà ngạc nhiên, đoạn bật cười. Tuy chưa nghe được tên nhưng ít ra cũng biết người ta có tấm lòng này. Anh nhảy cẫng vẫy tay, ung dung nói: “Thôi, lần sau hẵng nói nha!” Ừ… Tống Phù Đàn chỉ cảm giác ngay lúc này trời đất đảo lộn, hắn cũng quay trở lại thân xác mình. Lúc mở mắt ra, Đậu Xuân Đình đương sốt sắng ghé bên giường nhìn hắn, “Anh họ, anh có sao không? Em thấy anh lại xuất hồn nên vội vàng đi tìm pháp sư Tư Không kéo anh về, thầy còn nói may là anh đi chưa bao xa… Sợ quá, đến cả ở trong chùa miếu cũng có thể xuất hồn được.” Tống Phù Đàn trưng bản mặt vô cảm nhìn Đậu Xuân Đình. Đậu Xuân Đình: “Anh à?” Tống Phù Đàn ngồi dậy bắt đầu tẩn cho thằng em họ này một trận. … Ứng Thiều canh đến khi mặt trời sáng rực, gã buồn ngủ không chịu được mà vẫn chẳng thấy cái gì xuất hiện. Gã rầu quá, “Có phải đang trêu ngươi anh không cơ chứ, còn bảo đêm nay cho anh đẹp mặt, lãng phí hết bao nhiêu là tiền của anh!” Các sư đệ cũng rầu lắm chứ, chẳng những bao nhiêu hăng hái bị dập tắt hết mà chính ra là tốn tiền, “Tại mình nghèo quá.” “Không được, có thể chúng muốn chúng ta lơ là, đến khắc cuối cùng mới tới.” Ứng Thiều rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng mở to mắt, lúc này cơ thể bỗng run bần bật làm đám sư đệ hét toáng lên. “Sư huynh, sư huynh làm sao vậy!” “Có phải bị trúng lời nguyền không?” “Không sao…” Ứng Thiều lôi điện thoại ra, “Tin nhắn tới.” Gã mở ra đọc, là một dãy số lạ, bên trong chỉ có một câu: Xem như mày giỏi! Nupakachi! Ứng Thiều: “??” Đồ điên. Sáng tinh mơ Lan Hà xuống nhà ăn sáng bèn thấy Ứng Thiều vác đôi mắt thâm xì đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy. Hai người liếc nhau, “Chào buổi sáng.” Lan Hà hỏi: “Anh thức trắng đêm à?” Ứng Thiều cười gượng, “Phải.” Lan Hà cố tình nói: “Ha ha, tôi ngủ ngon lắm.” Ứng Thiều: “…” Phí mất cả thôi miên! Phí mất cả thôi miên! Vừa không nghe được tin sốt dẻo nào, vừa không gây động tĩnh gì quấy rầy đến hàng xóm! Hoàn toàn là tự giúp hàng xóm ngủ say! … Lan Hà nghỉ ngơi tại nhà thêm một đêm, sáng hôm sau mới đến tập hợp ở chỗ quay vùng ngoại thành. Viện ở đây đã có tuổi thọ khá lâu đời, hoặc có thể nói là kiến trúc ở vùng này đã khá là cổ, xung quanh còn có khu cảnh thôn dân tộc kia kìa. Trình Hải Đông nhanh miệng bắt đầu chim lợn, kể rằng hóa ra ban đầu đạo diễn đã đi xem xét cảnh đâu vào đấy rồi, còn thuê nhà làm địa điểm quay, ai ngờ đến lúc lại xảy ra bất trắc, trong thôn có người lỡ uống nhiều quá, đụng phải mấy chỗ ở tường viện, đến cả nhà cửa cũng chịu chút tổn hại, cảnh đã bài trí xong cũng hóa công cốc. Liễu Thuần Dương tức chết, tạm thời chọn một nhà khác dựng phông cảnh mới, do vậy mới hoãn đến hai ngày, vì gấp rút mà tiêu khá nhiều tiền. Trần Tinh Dương nói, “Chỗ này toàn là giường đất, phải ngủ chung trên một cái giường lớn.” Lúc quay phim ấy mà, còn có nơi có điều kiện gay go hơn đây nữa, Lan Hà gật đầu. Lan Hà, Trình Hải Đông, Trần Tinh Dương ở khác phòng nhưng cùng viện với Liễu Thuần Dương. Do đổi tạm thời nên lúc họ tới, cái viện này vẫn chưa được dọn xong, đành phải đợi bên ngoài một chốc. Chủ nhà ở đây họ Dương, người thu xếp cho họ là đứa con út của ông ta, người đoàn phim gọi cậu ta là Tiểu Dương, cậu ta cũng rất nhiệt tình. Có đoàn phim đến, không ít người trong thôn đứng bên cạnh vây xem, “Ồ, lại đưa số tiền này cho nhà họ Dương kiếm chác rồi. Tôi nói chứ cái số nhà ông ấy tốt thật, mấy cái chuyện kí hợp đồng cũng hiểu, người ta toàn chạy sang nhà ông ấy cả.” “Nghe nói còn cho thêm tiền ấy chứ, cả đại gia đình nhà ông ấy có những ba bốn cái sân, kiếm bao nhiêu là tiền…” Trình Hải Đông nghe vậy bèn nhỏ giọng nói: “Nhà người này đẹp thật, tuy thôn này ở hơi xa, nhưng lại sở hữu cả mảnh đất to như này, còn có lịch sử lâu đời, có thể kiếm cả bộn tiền, mà có lẽ cũng kiếm chác được từ dân tá túc nữa. Ôi, sung sướng hơn anh nhiều.” Anh ta nói xong lại bóp cái eo của mình. “Ngày nào anh cũng đòi ngủ giường đất, sống ở đây nằm giường đất bất tiện.” Lan Hà an ủi anh ta đôi câu, thấy sửa soạn đã gần như tươm tất bèn đưa vali vào. Đổi nơi quay phim xưa nay vẫn rất mệt, Trần Tinh Ngữ và lão Lâm chỉ đến muộn nửa ngày trời, cố tình dẫn cả Miểu Miểu đến xem cùng. Mấy ngày nay họ sống dễ thở hơn nhiều. Hiện giờ vợ chồng Trần Tinh Ngữ đã cực kì tin tưởng Lan Hà. Lúc anh bế Miểu Miểu, lão Lâm và Trần Tinh Dương nói chuyện với nhau, Trần Tinh Ngữ cũng chợp mắt. Dù không khóc quấy nữa, nhưng một đứa trẻ sơ sinh nhỏ như thế này dính người vẫn rất mệt. Lan Hà thừa dịp lấy móng tay của chị Hồ ra, bẻ một mảnh nhỏ, bọc lại bằng giấy rồi đốt. Ngọn lửa cháy tí tách thiêu rụi móng tay, tỏa thứ ánh sáng xanh nhạt rực rỡ. Lan Hà cảm nhận như có một luồng khí bốc lên người mình, rồi dường như anh biết tiếp theo nên làm gì, chưa kể là… Lan Hà giơ tay trái lên, chẳng biết tự bao giờ móng tay anh cũng dài ra như chị Hồ vậy. Chúng sắc nhọn vô cùng, lóe ánh sáng lạnh lẽo. Lan Hà vội nhìn ra sau, may quá, không bị ai phát hiện. Anh tranh thủ úp bàn tay mọc móng dài lên đỉnh đầu Miểu Miểu. Miểu Miểu nhìn thấy tay anh mà chẳng sợ chi, còn cười toe toét. “Có phải cháu cũng nhận ra được bàn tay này không?” Lan Hà mỉm cười với bé, rồi bắt đầu niệm chú ba lần: “Công đức tỏa ánh vàng, ánh dương xóa u tối, Định Tuệ sinh hoa sen, chúng thần hồn mãi yên…” Niệm xong, Miểu Miểu cũng thiếp đi. Lan Hà đi ra ngoài chào hỏi lão Lâm, quay về chỗ mình tắm rửa. Chẳng mấy chốc, Miểu Miểu tỉnh lại bèn khóc, lão Lâm lật đật bế lên, cũng chẳng đi quấy rầy Lan Hà ngay mà chỉ dỗ dành. Lão Lâm trông bé có thể là đang đói bụng bèn đút sữa, đút xong Miểu Miểu bỗng im lặng hẳn, mở mắt tròn xoe nhìn xung quanh. Dần dần, lão Lâm mới thấy sai ở đâu đó. Gượm đã, Miểu Miểu khóc, đút sữa thì nín. Trong quá trình này không hề có Lan Hà, cũng chẳng có video của Lan Hà! Anh ta ngớ ra, nghĩ bụng đây phải chăng là trùng hợp, hay là Miểu Miểu… khỏi hẳn rồi? Đến khi Trần Tinh Ngữ tỉnh lại, Miểu Miểu đã không khóc không quấy suốt một tiếng, Trần Tinh Dương và lão Lâm đương kích động bế bé, chia sẻ tin này cho Trần Tinh Ngữ. Đúng lúc này, Lan Hà mới qua. Miểu Miểu vừa thấy anh bèn vỗ tay đòi ôm. Hiển nhiên rằng cho dù Lan Hà đã không còn là bài thuốc nín khóc của bé nữa thì anh vẫn là một trong những người bé thích nhất. “Lan Hà à, Miểu Miểu đã khỏi rồi!” Trần Tinh Ngữ quẹt nước mắt, đưa Miểu Miểu cho anh. Tự đáy lòng chị nghĩ nhờ Lan Hà mà Miểu Miểu mới dần khỏi! Lan Hà đỡ Miểu Miểu, ôm bé rồi dịu giọng hỏi: “Vậy ạ, nhóc mít ướt đã khỏi rồi sao?” Hai vợ chồng khó nén kích động, lão Lâm còn quay một video ngắn, chưa gì đã bị Trần Tinh Ngữ đăng lên weibo của mình bằng chất giọng dạt dào tình cảm: Người mà con tôi thích nhất! Nếu không có phim mới thì Trần Tinh Ngữ hiếm lắm mới đăng weibo một lần, ảnh với video đăng tải từ weibo chính chủ còn ít hơn. Chị vừa đăng lên là fans ùa vào liền. Chỉ là đọc nội dung xong thấy hoang mang, bạn bè Trần Tinh Ngữ chỉ có mấy mống, đây là ai? Sao còn thành người mà con trai chị ấy thích nhất? Hơn nữa, dựa theo sự phân tích của mọi người về các bài đăng trước kia của Trần Tinh Ngữ, phàm là bài nào chị tự tay viết thì rất ít khi dùng dấu chấm than… Khả năng trinh sát của cư dân mạng rất mạnh, chưa gì đã đào ra là người hợp tác trong phim mới Trần Tinh Dương đóng, đợt trước Trần Tinh Ngữ còn làm khách mời. Hóa ra là tiếp xúc như vậy à? Nhưng dựa theo tính cách của Trần Tinh Ngữ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể kết bạn là hiếm lắm. Lúc này, chẳng biét diễn viên quần chúng hay nhân viên ở phim trường đứng ra đăng một bức ảnh, theo lý thì không được tuồn ra ngoài, nhưng nhiều người thi thoảng cũng khó tránh sơ hở. Mà đó cũng chính là bức ảnh chụp cả gia đình ba người Trần Tinh Ngữ và Lan Hà vào giờ nghỉ lúc ở trường quay cũ. Miểu Miểu nằm trong lòng Lan Hà, anh cầm bình sữa, còn Trần Tinh Ngữ và lão Lâm lau mồ hôi đưa nước cho anh. Người tuồn ảnh bày tỏ: Giờ nghỉ mà Lan Hà vẫn trông trẻ cho nhà Trần Tinh Ngữ. Đám phóng viên như lên cơn đói tin cấp tốc viết bản thảo với bao nỗi nghi ngờ. Cư dân mạng cũng xem với vẻ vô cùng thắc mắc: Vì sao lại bế đứa trẻ? Lần đầu tiên thấy ảnh hậu trường kiểu này đó? Trợn mắt, Trần Tinh Ngữ đổi tính hay sao mà cho một người mới quen bế! con! mình! Còn lau! mồ! hôi cho cậu ta nữa! Mà bế hơi bị siêu nhỉ? Tui không tin, tui cứ tưởng ngôi sao nhiều tiền như vậy thì mời bảo mẫu lành nghề không thành vấn đề cơ mà. Nếu anh ta mà không bế thạo thì tui có nghĩ nát óc cũng chả ra vì sao lại đi nhờ đồng nghiệp… Tui phát hiện tin tức về cái anh diễn viên này rất chi là… kì quặc. Ai phủ nhận đâu nào, hoặc là giả chết – Giả chết này nghĩa là gì bây giờ vẫn chưa hiểu – hoặc là trang điểm cho đầu lợn, hoặc là… trông con giúp nữ thần Tinh Ngữ nhân lúc nghỉ ở trường quay? Kĩ năng của anh ta hơi bị nhiều rồi đó! *Dú: Ờm, chỗ nupakachi gốc là “Hãy đợi đấy”, tôi cố tình để thế cho hài chút, không biết có gây phản cảm không. Cứ góp ý thoải mái nhé. >> Chương 18 *Chú thích: (1) Sau khi đi tra thì phát hiện ra hình như có pháp sư Bất Động thật, nhưng hơi dài, (2) Pháp sư Nghĩa Huyền: là một vị Thiền sư Trung Quốc, là Tổ khai dòng thiền Lâm Tế. Sư khai sáng dòng thiền Lâm Tế trong thời gian Phật giáo Trung Quốc đang bị đàn áp (842-845) và chính dòng này đã chứng tỏ sức sống mãnh liệt trong thời gian sau, trở thành môn phái quan trọng nhất của Phật giáo Trung Quốc. Song song với dòng Tào Động, dòng thiền của sư được truyền bá tại Nhật Bản cho đến ngày nay gần như dưới dạng nguyên thuỷ. (3) Pháp sư Đức Sơn Tuyên Giám: là Thiền sư Trung Quốc, một trong những Thiền sư lỗi lạc nhất đời Đường. Nhân duyên ngộ đạo của sư là một trong những câu chuyện thường được nhắc lại nhất trong giới Thiền. Những lời dạy của sư rất lạ lùng, khó hiểu, chỉ có bậc thượng căn mới có thể hội đôi phần. Những câu nói của Sư, nghe phớt qua người thường có thể gọi là “mắng Phật mạ Tổ” nhưng nếu thấu hiểu thì cao siêu vô cùng. (4) Pháp sư Đức Sơn Tuyên Giám nổi danh về việc sử dụng cây gậy để giáo hoá (đập) thiền sinh, từ đó mà sinh ra danh từ Bổng hát, chỉ cây gậy (bổng) ngang dọc của sư và tiếng hét (Hát) vọng vang của Lâm Tế Nghĩa Huyền. (5) Manh gia hạt bổng: Gậy đánh bậy vì không sáng mắt. (6) Bánh củ cải:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]