Chương trước
Chương sau
Quỷ nữ không biết đến âm ty. Các ả là lệ quỷ nán lại nhân gian, chỉ nghe phong thanh âm ty có sở vụ nào, chứ chẳng ai kể các ban ngành hậu cần của âm ty là gì.
Nhưng mà.
Ả nhìn vào đôi mắt của Vô Thường này bèn nghĩ tên này quá là thành thật.
Lan Hà phô tài diễn xuất của mình: “Khẩu trang trên mặt ta là để phòng khi dầu bắn. Cô biết khách sạn Lộc Uyển ở Bắc Kinh không? Trước khi chết, ta từng là đầu bếp chính ở đó. Bọn ta làm món Hoài Dương là chủ yếu, cũng hầm cả dược thiện, vì yêu cầu của cấp trên mà còn học làm trà bánh. Bình thường ta không xuất hiện đâu, nhưng cô cũng biết tập tục ở âm phủ rồi đó, không có sắc rau xanh nên phải dùng lá vàng điểm chác, còn bắt ta phải tự chìa lá vàng ra cơ. Thật ra lá vàng có ảnh hưởng đến mùi vị không? Không hề, chỉ tăng giá trị lên xíu xiu thôi. Ta nghèo kiết xác, đi tìm khắp nơi xem có quỷ nào có vàng không thì ta… xin tí.”
Hồi đi học, sở trường của anh là diễn ngẫu hứng. Vả lại, anh từng diễn đầu bếp thật, lại thêm tham khảo hình tượng tham tiền của lão Bạch, diễn rất tròn vai.
Hiện giờ người xem là quỷ cũng chẳng sao, bãi đỗ xe là sân khấu của anh.
Tiểu Hồng Tiểu Lục nhìn Lan Hà, càng cảm thấy anh không hề nói phét.
Có lẽ ban đầu đúng là vì ngửi thấy mùi quỷ nên muốn đến vơ vét chút đỉnh?
Các ả phân tích bằng cái lí trí không nhiều nhặn cho lắm của mình. Nếu tên âm sai này đến đây không phải vì lo chuyện bao đồng thì cũng chẳng cần dây dưa gì lắm, dù làm ở ban bếp núc cũng là âm sai.
“Thôi được, tên đầu bếp này dong dài quá.” Tiểu Lục mất kiên nhẫn cất tiếng bằng miệng của hàng xóm, “Cút mau, có làm gì ngươi thì cũng thành ra bọn ta lấy nhiều bắt nạt ít.”
Hàng xóm đã mất sức chiến đấu, hai nữ quỷ, một Lan Hà, đúng là lấy nhiều bắt nạt ít thật.
Lan Hà nhún vai, “Gặp lại sau nhé, chúc các cô sớm xuống suối vàng.”
Anh lùi về sau mấy bước, bất thình lình lấy một xấp ngựa trâu giấy từ ngực ra ném.
“Trâu ngựa biết đường đến Âm thành, đời đời rời khỏi núi cao âm u. Giấy mực khó tả, xin ý Diêm Quân, trời trăng dừng chiếu, mắt ta sáng tỏ.”
Trâu ngựa giấy đón gió bèn dài ra, nhoáng cái đã thành đàn, đầu đuôi vừa lắc là sống lại, kế đó tách Tiểu Hồng và người hàng xóm bị đoạt xác ra.
Âm phủ và dương gian vốn đã có một phần trùng lên nhau, chỉ là đôi bên không nhìn thấy được. Quỷ phải dùng đồ mã, phải có người ở thế giới bên kia “gửi đến” (hóa vàng),còn Lan Hà thì tự tay đưa chúng đến thế giới linh hồn, tất nhiên sẽ làm cả việc “gửi đến” này, chỉ cần khai quang nữa là được.
(*Khai quang là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.)
Lan Hà hạ tay phải xuống, dây xích quấn quanh cổ tay cũng thõng xuống.
Nhìn thế trận này, sao Tiểu Hồng và Tiểu Lục có thể không biết là mình đã bị lừa, rằng một tên đầu bếp mà lại mang xích câu hồn bên mình.
Tiểu Hồng bị lộ, màu đỏ trên người ả càng rực rỡ, trông như máu vậy. Ngặt nỗi ả còn chưa kịp làm gì thì hết tiếng trâu kêu lại đến tiếng ngựa hí cất lên, đàn trâu ngựa cất vó chạy như bay, húc ngã ả xong lại giẫm thêm mười lần nữa.
Lấy nhiều bắt nạt ít? Đây mới là lấy nhiều bắt nạt ít này.
Lan Hà đứng một bên, đoạn ném xích câu hồn lên người “hàng xóm”.
“Hàng xóm” chịu kích thích lớn, gào thét ngã ngửa xuống đất, quằn quại mấy bận, không cam lòng rời khỏi xác.
Lan Hà tiếp tục quấn thêm xích thì thấy cơ thể gã run bần bật để lộ cái bóng màu xanh chồng chéo lên nhau.
“Hàng xóm” bỗng nhiên đứng bật dậy, hai tay nhuốm màu xanh đen, muốn bóp Lan Hà.
Lan Hà nghiêng đầu, ra sức nện một cú lên mặt “hàng xóm”.
Trông anh trắng trẻo, thậm chí là hơi gầy, song không phải dạng gầy còm mà có tập tành thường xuyên, sức khỏe không tốt làm sao chịu được việc thức đêm đóng phim được.
Một cú đấm này có thể nói là bắt hồn vật lý. “Hàng xóm” chảy máu mũi ròng ròng, ngã ngửa ra sau, mà con quỷ xanh hãy còn ngồi nguyên chỗ cũ, không khống chế được thể xác nữa.
“Qua đây!” Lan Hà thuận thế kéo xích về, Tiểu Lục hoàn toàn rời khỏi thân xác của hàng xóm. Ả bị Lan Hà kéo mà vẫn giãy dụa muốn đánh Lan Hà.
Hàng xóm vẫn ngồi phịch tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
Bên kia, vụ giẫm đạp đương lúc kịch liệt, Tiểu Hồng sắp bị giẫm bẹp thì vùng vẫy đứng dậy rít một tiếng.
Bóng đèn trong bãi đỗ xe chớp tắt theo tiếng rít đó, móng tay ả dài ra, cào đám trâu ngựa này một cách điên cuồng. Dầu gì cũng chỉ làm từ giấy nên có vài con đã bị ả cào nát bươm, chúng gầm gừ mấy tiếng, đoạn bước về chỗ cũ mà chết, hóa thành vụn giấy.
Lan Hà ném hết số trâu giấy và ngựa giấy còn lại. Thật ra giờ anh muốn ra tay thì cũng có thể chọn dùng xích câu hồn, song đây là lần đầu tiên anh chứng kiến giấy mình gấp hóa thành đồ thật bèn không khỏi lấy làm ngạc nhiên, muốn nhìn lại lần nữa.
Tiểu Hồng thấy Lan Hà đã khóa cứng Tiểu Lục lại bèn nổi giận, nóng máu xé rách hết tất cả những thứ trước mặt.
Xích câu hồn kiềm chế âm hồn, dù nó là hàng nhái của dây xích trong tay Hắc Bạch Vô Thường thì vẫn đủ để khống chế hai ả.
Tiểu Lục chỉ sợ không ổn bèn cầu xin Lan Hà: “Đại nhân, ta có lá vàng, là người ta muốn hại trước đây hóa cho ta, có khoảng một nắm. Ta cho ngài hết, ngài thu số trâu ngựa này lại đi, cô ấy không chịu nổi đâu.”
Điều kiện dưới âm phủ không được tốt, tình hình âm sai tham ô rất nghiêm trọng, nhưng chất lượng tất cả số vàng quỷ thu được cũng chỉ đến thế, sau khi loại đống tiền kém chất lượng ra thì không còn dư dả.
Ả nghĩ dù Lan Hà không phải đầu bếp thì cũng chẳng đến mức không cần vàng.
Lan Hà còn chưa kịp nói gì thì một cái dây xích bay tới, trói gô Tiểu Hồng lại.
Lan Hà ngoái đầu nhìn, cũng là một âm sai mặc bộ đồ y hệt, tay cũng cầm đèn lồng viết dòng “Âm tào địa phủ”, trên cái mũ cao thì là “Thiên hạ thái bình”.
Âm sai này cũng sở hữu một gương mặt xám ngắt như người chết, đôi mắt hẹp dài, mỉm cười với Lan Hà: “Bỉ nhân tên Nghiêm Tam. Lão Bạch đã nhận được bức thư cậu đưa, chỉ là hắn ta đang có việc nên chia nửa núi vàng cậu đưa cho ta, bảo ta đến giúp một tay.”
Tiểu Lục: “…”
Tiểu Hồng tức tối: “Ngươi không phải âm sai ở ban bếp núc!”
Nghiêm Tam nhìn hai ả, cười gian hai tiếng, “Âm phủ có biên chế bao giờ, thế mà các ngươi cũng tin có ban bếp núc cho được?”
Gã thấy dáng dấp thê thảm của Tiểu Hồng, lại nhìn đám ngựa trâu giấy này cũng ra hình ra dạng, thậm chí tinh xảo khôn kể, tư thái hung hãn còn hơn hầu hết đồ hàng mã gã từng thấy. Thảo nào tên này có thể gấp ra những đĩnh vàng chất lượng tốt như vậy.
Tiểu Hồng và Tiểu Lục im bặt, sau đó chửi Lan Hà té tát.
Lan Hà vẫn hùng hồn: “Tôi là người làm hậu cần thật, chuyên cung cấp tiền và trang bị, hai nghề có khác lắm đâu!”
Tiểu Lục chửi điên cuồng, khác nhiều lắm được chứ!
Lan Hà chỉ cảm thấy luồng cảm xúc đầy căm hận đó truyền tới từ dây xích. Ngặt nỗi trừ việc cảm xúc khác nhau ra thì chẳng thấy sục sôi như từng cảm nhận được.
Đó là một điều bất ngờ. Lan Hà đang muốn bảo lão Bạch dẫn mình đi gặp ác quỷ để lấy tài liệu thì đã đích thân trải nghiệm cảm xúc của Tiểu Lục rồi.
Lan Hà: “Này, cô ác hơn tí nữa được không?”
Tiểu Lục: “…”
Tiểu Lục bị chọc tức trợn trắng mắt. Đây là lần đầu tiên ả nghe một người bảo lệ quỷ như ả không đủ ác!! Tên này khinh thường ả hả? Ả không ác thì sao cái tên kia lại nằm thẳng cẳng đằng kia?
Rốt cuộc đây là tên lưu manh nào vậy trời?
Bị Lan Hà cho một cú như vậy, ban đầu chỉ là oán hận thì giờ đã thành căm thù rồi.
Hai mắt Tiểu Lục chảy máu, hung tợn nhìn Lan Hà chằm chằm. Lan Hà hãy còn đang bận cảm nhận cảm xúc này: Ác ý, thù hằn, và cả nỗi đau khổ cùng cực vì không được siêu độ…
Nghiêm Tam lẩm bẩm: “Cái sở thích gì thế này…”
Lão Bạch kể gã nghe tên Vô Thường sống mới rước về rất nhẹ dạ, còn dễ bảo nữa, chỉ là đôi khi hơi gian xảo một chút. Giờ xem ra lời đồn và người thật chẳng giống nhau.
Lan Hà hút cảm xúc ra xong bèn nói một cách thành khẩn với Tiểu Lục: “Cảm ơn nhé.”
Tiểu Lục: “Hừ.”
Nghiêm Tam áng chừng lũ quỷ, “Đúng rồi, ta xem tuổi quỷ của các ngươi chưa đủ ba năm. Quỷ đột tử bắt kẻ thế thân cũng phải tròn ba năm mới phải, các ngươi lén học thuật bắt hồn người sống như thế nào? Mau nói hết ngọn nguồn cho ông nghe!”
Tiểu Hồng và Tiểu Lục im re.
Lan Hà chẳng biết quy củ này. Anh chỉ là con người và anh giúp hàng xóm thôi, còn chuyện bắt thế thân là do hai ả dựa vào bản lĩnh riêng.
Anh chỉ hiểu sơ sơ qua cuộc trò chuyện của hàng xóm. Có lẽ Tiểu Hồng và Tiểu Lục muốn bám một kẻ, kẻ đó tìm hàng xóm anh giúp đỡ, quá trình hết sức đơn giản. Nào ngờ, Tiểu Hồng và Tiểu Lục lại vi phạm quy tắc.
Tiểu Hồng và Tiểu Lục cứ im ỉm, Nghiêm Tam cười lạnh hai tiếng, “Thôi được, đến tiết này thể nào cũng có yêu tà xuất hiện…”
Tiết gì, tiết Thanh Minh ư? Lan Hà tưởng Nghiêm Tam nhắc đến cái này, “Bây giờ nên làm gì đây, đưa hai ả đến âm ty Đông Nhạc để xét xử sao?”
“Ha ha ha, loại lệ quỷ đột tử như hai ả không thể đến âm ty nào cũng được, vả lại hai ả còn vi phạm quy củ, dù có cao nhân siêu độ, gột rửa oan nghiệt thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi… Chưa kể dù có thể dẫn đi thì ta cũng không thể đưa hai ả xuống âm ty Đông Nhạc được.” Nghiêm Tam ra hiệu Lan Hà nhìn đèn lồng của gã, trên đó viết âm tào địa phủ.
“Âm ty… không chỉ có một?” Lúc trước Lan Hà cũng từng nhìn thấy dòng chữ tương tự trên đèn lồng, song anh tưởng là cùng một nơi nhưng cách diễn đạt khác nhau nên mới hoang mang hỏi.
“Đương nhiên địa phủ thì chỉ có một, nhưng có mấy sếp lận. Tuy cả ta và cậu được xem là đồng nghiệp nhau, song, ta không thể đi báo cáo với sếp cậu được.” Nghiêm Tam giải thích tiếp, “Nói một cách đơn giản hơn là thần linh thiêng nhờ con người! Ngày xưa người tin vào âm ty Đông Nhạc là nhiều nhất, Phủ quân bèn trở thành người đứng đầu địa phủ. Sau này, số người tin vào Diêm La Vương nhiều hơn bèn phân quyền, Phủ quân cũng thêm một chức danh mới: ‘Thái Sơn Vương’ trong Thập Điện Diêm La. Chức vụ của các ngài vẫn đầy đủ, song mỗi bên thiên một mảng, hoặc xử án chính, hoặc tống ngục chính.”
Lan Hà chẳng tìm tòi kĩ về hệ thống âm phủ, nghe gã kể vậy bèn thấy âm phủ và dương gian không thoát khỏi liên quan đến nhau, cũng có thay đổi quyền lực.
Hơn nữa, chính anh cũng hiểu được ý Nghiêm Tam chưa nói thẳng ra: Diêm La là khái niệm của Phật Giáo, còn Thái Sơn Vương lại xuất phát từ hệ thống thần linh Đạo Giáo. Số người tin vào Diêm La nhiều hơn là bởi Phật Giáo truyền vào Trung Quốc, hai giáo dần hòa vào nhau ở phương diện này, cuối cùng hình thành kết cấu như bây giờ.
“Cảm ơn nhiều. Tôi không biết siêu độ, nên làm gì với họ đây?” Lan Hà chẳng nghĩ ra cách nào hay, cũng không thể thả đi được, ai đảm bảo sau này hai ả sẽ không làm gì nữa?
“Tưởng gì, đưa đi cho người ta siêu độ là được. Đây là Bắc Kinh, là nơi nhiều kẻ lừa đảo nhất Trung Quốc, cũng là nơi nhiều cao nhân nhất.” Nghiêm Tam dửng dưng đáp.
Lan Hà: “…”
Anh cạn lời, nhưng nghĩ lại thì đúng thật, đằng nào cũng là thủ đô, dù cao nhân khó gặp song vẫn có thể mời đến đây.
Nghiêm Tam híp mắt, bắt đầu đếm, “Hòa thượng, đạo sĩ, xem phong thủy, đỉnh tiên*,… Chia trung bình ra thì mỗi một khu chung cư sẽ có một đến hai người ăn cơm âm phủ, và sẽ luôn có loại người tốt bụng, siêu độ mà không thiết giá cả.”
(*Đỉnh tiên: Ý chỉ hiện tượng/hành động các loại yêu ma tu hành nhập vào con người để chữa bệnh, trừ tà, xem bói. Kiểu như lên đồng.)
“Xem ra anh rất có kinh nghiệm, nên đưa hai ả đi đâu?” Lan Hà nghĩ đến hàng xóm của mình, gã là một cổ sư chăng?
“Thường thì Vô Thường bọn ta sẽ mặc kệ chuyện này, nhưng là đồng nghiệp với nhau, cậu đã mở miệng rồi thì…” Nghiêm Tam nói đến đây thì ngừng.
“Một ngọn núi vàng.” Lan Hà đã quen quá rồi. Anh nghĩ bụng, thôi cứ coi như thằng bạn cá biệt mất nết đến nhà chơi.
Quả nhiên, Nghiêm Tam thẳng thắn ngay, “Vậy đi chùa Giác Tuệ đi, hòa thượng ở đó thích làm mấy cái này nhất!”
Lan Hà đã từng nghe đến chùa Giác Tuệ. Nơi đó rất nổi tiếng với bề dày trăm năm lịch sử, từng là nơi hoàng thất cầu phúc, trong chùa còn có một cái chuông Phật rất to, là di sản văn hóa thời Minh, nặng khoảng mấy chục tấn, được xưng là vua chuông. Nghe nói nơi này hương khói linh thiêng, rất có tiếng ở Bắc Kinh, một số ngôi sao trong giới cũng thích đi.

“Không chết được đâu, đi thôi!”
Trước khi đi, Lan Hà còn định xem vết thương của hàng xóm thì nghe Nghiêm Tam giục mình. Anh đang nghĩ nếu lấy sức mình đi dìu, đi cứu hàng xóm thì phải giải thích ra sao, còn Nghiêm Tam nghiễm nhiên muốn anh mặc kệ.
Nếu là người khác nói câu này, chắc chắn anh sẽ thấy họ lạnh lùng quá, song Nghiêm Tam nói như vậy… lại là một câu nói thật. Hàng xóm chưa hết dương thọ, có quan tâm cũng chẳng ích gì.
“Thôi được.”
Họ đi trên âm lộ, dọc đường gặp phải tốp năm tốp ba quỷ hồn: Có quỷ không thể xuống suối vàng, có quỷ không thể không xuống – có kẻ cam nguyện, có kẻ bất đắc dĩ.
Nghiêm Tam cầm đèn lồng, cô hồn dã quỷ nhìn thấy từ xa bèn chủ động né tránh.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là lúc đi đến một ngã tư, họ bắt gặp một người đàn ông ngồi trên tảng đá ven đường, hắn thấy họ mà không tránh gì cả. Đuôi tóc ngắn đến tai của hắn hơi cong, mặc bộ đồ đen, mắt cũng đen thăm thẳm như viên ngọc đen, là một vẻ đẹp đầy kiêu kì.
Trên cổ áo hắn lấp ló tràng hạt gỗ màu nhạt, nó quấn đến sau gáy thì lộ nhiều hơn. Sợi tua dài thòng treo một viên ngọc Bối Ngư(1) hình hoa sen màu vàng đè lên tà áo dài rộng thùng thình, trông khá là khí phách.
Lan Hà không khỏi nhìn nhiều thêm, lấy làm lạ vì sao đối phương không chạy, mà hình như anh không ngửi thấy mùi tro giấy thì phải…
Nghiêm Tam cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Này, chút nữa là đến chùa Giác Tuệ rồi. Khi ấy ngươi cứ đặt hai ả ta ở cửa, gõ cửa, lủi đi, đợi nhà sư đi ra nhặt là được…”
Lan Hà: “…” Nghe cứ sai sai.
Tiểu Hồng và Tiểu Lục nghe xong cũng chửi ầm lên. Không phải hai ả ý kiến gì với nơi phải đi mà chỉ là muốn chửi Lan Hà thôi.
“Quỷ Vô Thường, đồ khốn kiếp!”
“Đừng để bọn ta gặp lại ngươi lần hai!”
“Đồ lưu manh, đồ vô sỉ, gạt bọn ta là người ban bếp núc!”
Nhớ lại thì chuyện xấu là xấu ở chỗ bị cái câu “Ban bếp núc” của tên Vô Thường chó chết kia lừa.
Giọng hai ả the thé, ngay cả người đàn ông vốn ngồi im như tượng ven đường cũng liếc nhìn.
Lan Hà mắng lại: “Các cô vi phạm quy tắc đi hại người, các cô mới là kẻ lưu manh, là kẻ vô sỉ.”
Có lẽ sau này phải cải tiến lại chức năng của xích câu hồn để quỷ bị trói không nói được nữa.
Lan Hà và Nghiêm Tam đưa hai ả đến cửa chùa Giác Tuệ. Lan Hà làm theo như lời Nghiêm Tam nói, dán tờ giấy sau gáy hai ả, gõ cửa rồi trốn, dù nhà sư không thấy quỷ thì vẫn thấy tờ giấy. Vậy là anh chứng kiến cảnh hai ả bị nhà sư nhận vào.
“Như vậy là sau khi siêu độ sẽ có Thành Hoàng tiếp nhận.” Nghiêm Tam nói, “Chúng ta xong việc rồi đấy. Này, Tiểu Lai, cậu có biết cách về không đó?”
Tiểu Lai là ai? Lan Hà nghệt một chốc mới ngộ ra ý gã là cái tên trên mũ mình…
Vì Lan Hà giấu tên nên dù lão Bạch có mất nết đến đâu thì cầm tiền cái là kín miệng, không kể cho đồng nghiệp mình thành thử Nghiêm Tam mới gọi như vậy.
“Biết chứ. Cảm ơn tiền bối, hôm nay làm phiền đến anh rồi.” Lan Hà cũng nói câu cảm ơn. Thôi được, Tiểu Lai thì Tiểu Lai.
“Ha ha, việc nhỏ, việc nhỏ thôi.” Bắt người tay ngắn ấy mà, Nghiêm Tam vẫy tay, cầm đèn lồng đi xa dần.

Lan Hà đi về đường cũ, lúc đi ngang qua ngã tư đường nọ bèn thấy người đàn ông mặc đồ đen hãy còn ngồi chỗ cũ. Anh cũng tò mò, là quỷ mà sao không có mùi quỷ? Quỷ chết trên bờ có mùi tro giấy, quỷ chết trong nước có mùi tanh tưởi, lệ quỷ sặc mùi máu tươi… Nhưng người đàn ông đồ đen này không có mùi nào.
Lan Hà dừng chân nhìn đăm đăm, thậm chí anh còn cảm thấy người này trông quen quen. Chẳng biết đó là ảo giác, hay là những người đẹp trai luôn có điểm giống nhau nữa.
Anh cầm lòng không đậu bắt chuyện: “Này anh bạn, anh chết như thế nào?”
Tống Phù Đàn ngước mắt nhìn âm sai này, y chỉ để lộ hai mắt, mí mắt rất mỏng, con ngươi màu nâu ấm, không có tử khí hay sát khí như quỷ thần bình thường. Trên mũ cao viết “Đến cũng đến rồi” mà hắn chưa bao giờ thấy, trước đó y còn cãi nhau với quỷ, hiếm có âm sai nào hừng hực sức sống đến vậy.
Bình thường Tống Phù Đàn không thích giao tiếp với quỷ – Hoặc đến cả người hắn cũng không thích nói chuyện cùng. Song, chẳng hiểu sao hắn lại khá là muốn đáp lại âm sai chủ động bắt chuyện này.
“Ta chưa chết.”
Hồn người sống hả? Lan Hà tưởng hắn là quỷ chủ yếu là vì người thường hồn lìa khỏi xác sẽ chẳng bình tĩnh nhường ấy, họ thường sẽ giống như Trình Hải Đông.
“Anh cũng ăn cơm âm phủ?” Lan Hà hỏi.
“Ngươi nấu cơm âm phủ?” Tống Phù Đàn hỏi ngược lại, ban nãy hắn nghe Tiểu Hồng Tiểu Lục nhắc đến ban bếp núc.
Lan Hà: “Tôi không nấu.”
Tống Phù Đàn: “Ta cũng chẳng ăn.”
Hai người đối đáp hết sức thuận lợi, vừa dứt lời cái là lại im lặng.
Một lát sau, Lan Hà bật cười, đoạn nghĩ bắt chuyện với người ta mới thấy suy nghĩ cả hai khá là ăn ý.
Trong mắt Tống Phù Đàn cũng chứa chan ý cười.
Hắn nghĩ đoạn, bèn giải thích: “Hồn ta bất cẩn lìa xác lạc đường nên đợi ở nơi tiện đi lại, đợi người nhà gọi hồn dẫn ta về.”
Lan Hà sửng sốt, có người bình tĩnh như này thật sao? Xuất hồn mà còn biết ngồi ở giao lộ đợi người nhà gọi hồn, thậm chí còn không sợ âm sai luôn?
Mà cũng có khả năng tập mãi thành quen như anh cũng nên, mặc dù anh thì khác.
Lan Hà nghĩ, cứ xem như giúp người làm vui vậy, “Thôi được, gặp nhau là cái duyên, bổn Vô Thường sẽ ra roi thúc ngựa đưa anh về.”
Lan Hà mò vào ngực mình lấy tờ giấy gấp cuối cùng ra rồi vứt xuống đất. Anh chưa thuần thục dùng năng lực của mình lắm, không biết thể xác của người ta ở xa chừng nào để cẩn thận chọn phương tiện đi lại.
Chỉ là khi tờ giấy kia to lên lại hóa thành một con lừa con.
Tống Phù Đàn trầm tư, ra roi thúc ngựa?
“À, chỉ còn mỗi con lừa thôi.” Lan Hà sờ đầu lừa, “Không sao, giống nhau cả. Anh ngồi lên đi?”
Tống Phù Đàn chẳng nhúc nhích.
Con lừa thấy hắn ngồi im bèn lấy đầu đẩy hắn.
Tống Phù Đàn trưng biểu cảm ghét bỏ, nghiêng người né ra.
“Anh xem, đáng yêu biết bao. Anh tạm chấp nhận đi mà!” Lan Hà nhìn Tống Phù Đàn. Anh thấp hơn Tống Phù Đàn một đoạn, lúc nhìn còn phải hơi ngước đầu lên.
Đáng yêu biết bao…
Mắt Tống Phù Đàn sáng quắc, bèn phá chướng ngại tâm lý thật. Hắn cưỡi lừa con, lừa con lập tức lắc đầu đầy hưng phấn.
Tống Phù Đàn: “Ngươi…”
Đương lúc Tống Phù Đàn chần chừ, Lan Hà đã rút quạt ra quạt mạnh lên con lừa giấy, “Không cần cảm ơn đâu, anh về đi!!”
Lừa con kêu hai tiếng đầy “hiên ngang” rồi tung vó chạy như điên.
Tốc độ rất nhanh, dưới móng nổi gió, chỉ là mình lừa lúc cao lúc thấp, xóc nảy khôn kể. Tống Phù Đàn cúi đầu nhìn bèn thấy một cái chân sau của nó bị thương. Đây là một con lừa què!
Tống Phù Đàn: “????”
Lan Hà cũng thấy tư thế chạy của con lừa, ngay cả người anh em kia cũng nghiêng ngả khó tả, quay phắt đầu trừng mình.
Anh ngẩn ra, bây giờ mới nhớ lại hình như lúc gấp con lừa giấy này, chân sau của nó bị ướt.
Con lừa đã chạy lộc cộc quá xa, què mà vẫn nhanh thoăn thoắt. Lan Hà rướn cổ gào một câu: “Người anh em, cưỡi cũng cưỡi rồi, chịu tí nha…”

“Phù Đàn? Con tỉnh rồi à?”
Tống Phù Đàn dần tỉnh lại, nhìn gương mặt đầy quan tâm của mẹ. Hắn chống giường ngồi dậy.
Mẹ Tống lo lắng hỏi: “Con cảm thấy thế nào? Mẹ mới gọi cho bố con, ông ấy vẫn đang quay cảnh đêm ở trường quay, sáng mai sẽ về nhà ngay.”
Tống Phù Đàn lắc đầu, “Không cần đâu mẹ, con không sao.”
“… Ôi, thôi được.” Mẹ Tống thở dài, con mình đã quen rồi. Song, bà vẫn có vài thắc mắc, “Sao lần này chưa gọi hồn mà con đã về rồi?”
Trí nhớ lúc mới hồi hồn có hơi mơ hồ, Tống Phù Đàn ngơ ngẩn nghĩ một lúc mới nhớ ra âm sai che mặt, chỉ lộ một đôi mắt màu nâu ấm kia… Mà tại dọc đường đi xóc nảy quá nên lần hồi hồn này choáng đến lạ.
Ngón tay Tống Phù Đàn giật giật, đến giờ hắn mới nhận ra có thứ gì đó bèn xòe tay ra.
Mẹ Tống lấy làm lạ: “Đây là gì? Từ đâu ra?”
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Tống Phù Đàn có một con lừa con gấp từ giấy vàng, chân sau phía bên phải hơi nát.
*Về xưng hô: Thống nhất là khi Lan Hà chưa bị phát hiện thân phận thì trong mắt người ngoài, anh là quỷ sai, cho nên sẽ là “ta-ngươi”. Điều này cũng y hệt như lúc Lan Hà và Tống Phù Đàn nói chuyện với nhau. Lan Hà biết Tống Phù Đàn là con người còn Tống Phù Đàn thì không, vả lại nếu nhìn từ góc độ Tống Phù Đàn thì sẽ miêu tả Lan Hà là “y”, chứ không phải “anh”.
*Chú thích:
(1) Tràng hạt Tống Phù Đàn đeo. Đá Bối Ngư là cái được khoanh tròn chính giữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.