Đây là một thành phố.
Một thành phố hoang tàn vắng vẻ, cát vàng bay đầy trời, những tòa nhà bê tông cốt thép đổ nát.
Nhưng ngay giữa thành phố nhìn đâu cũng thấy phế tích này lại có một tòa tháp vuông màu bạc khổng lồ cao khoảng năm trăm mét.
Tòa tháp sừng sững như thanh kiếm sắc nhọn có thể đâm xuyên qua bầu trời.
Ngay lúc này, trên tầng sáu mươi tám của tháp, trong văn phòng rộng thênh thang, một sĩ quan khoảng ba mươi lăm tuổi mặc quân phục trắng, cầu vai có hình bông lúa vàng đang xem tài liệu trong tay.
Trang đầu tiên của tài liệu là thông tin cá nhân, ở cột họ tên có ba chữ Vân Thiên Nhận.
Mấy trang tiếp theo là lý lịch ba năm qua của người này, thành tích xuất sắc, kiến thức lý luận luôn đứng nhất, tính cách tốt bụng nhiệt tình, được mọi sĩ quan trưởng khen ngợi, gặp mệnh lệnh và nhiệm vụ chưa từng lười biếng.
Sĩ quan lật đến trang cuối cùng của tài liệu, bên trên chỉ có mấy chữ to.
Tỷ lệ khai thông chỉ có 22%.
Nhìn thấy hàng chữ này, ánh mắt sĩ quan lộ ra vẻ tiếc hận, nhịn không được thở dài thườn thượt.
Đúng lúc đó, cửa văn phòng bị gõ vang ba tiếng.
Thượng sĩ Tôn: "Mời vào."
Cửa mở ra, một thanh niên sải bước đi vào.
Anh cũng mặc quân phục trắng nhưng cầu vai trơn không có hình gì, dáng người thẳng tắp như tùng bách, đai lưng rộng khoảng hai ngón tay buộc chặt eo hẹp, khí khái phóng khoáng.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-khe-uoc-tron-doi-voi-linh-gac-dien-phe/2710569/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.