Ngay khi Kim Huân sắp lột ra quân phục của Vân Thiên Nhận thì một giọng nói truyền vào đầu hắn.
"Ê."
Một đơn âm ngắn ngủi chẳng có cảm xúc gì lại giống như tiếng chuông báo động inh tai lập tức trấn áp mọi nỗi xao động trong người Kim Huân.
Kim Huân ngẩng phắt lên nhìn về phía tiếng kêu.
Một người đang đứng ở tầng trên cầu thang.
Hắn không mặc quân phục để phân biệt rõ là dẫn đường hay lính gác mà mặc áo hoodie màu đen hiếm thấy trong tháp, hai tay đút túi, đội mũ đeo khẩu trang, nửa gương mặt chìm trong bóng tối khiến người ta khó lòng thấy rõ.
Sau khi tỉnh táo lại, Kim Huân nhất thời toát mồ hôi lạnh đầy người.
Mình đang làm gì đây?
Khoan đã, người kia là ai? Sao chỉ một chữ "ê" đã làm mình bừng tỉnh như vậy.
Một giây sau, Vân Thiên Nhận đấm mạnh vào mặt Kim Huân làm đầu hắn lệch đi, thoát khỏi gọng kìm của hắn.
Cổ Vân Thiên Nhận đau đến nỗi không nói được gì, anh ho sặc sụa rồi thở hổn hển, nuốt xuống mùi máu trong miệng, căm tức nhìn Kim Huân rồi giơ lên máy liên lạc trong tay, trên máy hiện ra giao diện cuộc gọi khẩn cấp.
Kim Huân cũng sợ làm to chuyện sẽ gặp rắc rối, hành vi của mình bị người khác phát hiện nên đâu dám dây dưa nữa, vội vã đứng dậy hoảng hốt chạy đi.
Khi bóng dáng kẻ bạo hành biến mất khỏi tầm mắt, Vân Thiên Nhận mới nãy còn lạnh lùng không hề sợ hãi nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-khe-uoc-tron-doi-voi-linh-gac-dien-phe/2710561/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.