"Tôi nhận lời anh, chúng ta khóa lại làm cộng sự đi."
Câu nói chờ đợi suốt ba năm qua vang vọng bên tai Vân Thiên Nhận.
Anh đã từng tưởng tượng nếu có một ngày nghe thấy câu này thì mình sẽ vui mừng phấn khích đến mức nào.
Còn bây giờ, mặc dù niềm vui sướng chiếm cứ lồng ngực Vân Thiên Nhận nhưng anh lại để ý một chuyện khác.
"Cậu không sợ đau à? Cắn mình mạnh vậy." Vân Thiên Nhận thò hai tay vào túi tìm tòi, lấy ra băng cá nhân mang theo người rồi kéo tay lính gác qua, dán băng lên đầu ngón tay còn đang chảy máu của hắn, "Nếu cậu muốn tôi in dấu tay thì cứ nói, tìm mực đóng dấu cũng đâu mất bao nhiêu thời gian."
Lính gác kinh ngạc nhìn miếng băng cá nhân trên ngón tay: "Cảm ơn nhé."
Mắt Vân Thiên Nhận cong cong, mỉm cười hiền hòa rồi đưa tay xoa đầu lính gác.
Lính gác: "......"
"À." Vân Thiên Nhận bỗng nhận ra động tác này không ổn nên vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác rồi xoa gáy mình, "Xin lỗi, nhà tôi khá đông em nên quen tay......"
"Không sao." Lính gác hờ hững nói, "Anh cứ xoa đi, chúng ta là cộng sự mà."
Vân Thiên Nhận ngẩng đầu lên đối diện với lính gác, ánh mắt chấn động.
Chúng ta là cộng sự, năm chữ này hệt như tảng đá nặng trĩu rơi xuống trong tim Vân Thiên Nhận, làm loang ra những gợn sóng khó lòng bằng phẳng lại.
Anh không cam tâm vùng vẫy trong bùn lầy ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-khe-uoc-tron-doi-voi-linh-gac-dien-phe/2710555/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.