Ánh mặt trời chói chang, xuân ý dạt dào.
Sau hơn bốn năm, Tống Ải một lần nữa bước vào nơi mà mẹ Tống đã dốc hơn nửa đời tâm huyết để xây dựng.
Nghe nói, tấm biển màu đỏ bên ngoài nhà xưởng được treo lên từ năm cậu mới sinh ra. Đã qua lâu như vậy, kiểu dáng đã vô cùng cũ kỹ. Nếu không phải nhìn thấy bức ảnh Lục Hải Xuyên chụp lén, Tống Ải thực sự không thể tin được tấm biển này vẫn chưa được thay.
Cậu cũng vì thế mà đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn thêm hai lần.
Chú bảo vệ nhận ra cậu, nhưng không chắc chắn, vì thế nửa tin nửa ngờ gọi: “Tiểu thiếu gia?”
Tống Ải quay đầu, nheo mắt nhớ lại.
“Chú Lưu?”
“A — là tôi, cậu còn nhớ tôi à!” Chú Lưu cười đến mức đuôi mắt nhăn lại, đi ra khỏi phòng bảo vệ, thân thiết hỏi thăm: “Lâu rồi không gặp tiểu thiếu gia, không ngờ cậu đã cao như vậy rồi!”
Tống Ải nhớ lần trước cậu đến là lúc còn học cấp ba, chú Lưu nói cậu cao hơn cũng không có gì sai.
“Cậu đến tìm Tống tổng?”
“Vâng. Mẹ tôi có ở đây không?”
“Có!” chú Lưu gật đầu, lấy ra một điếu thuốc đưa qua, giải thích: “Gần đây hình như nhận được một hợp đồng lớn, Tống tổng dạo này ngày nào cũng đến.”
Tống Ải lập tức xua tay: “Tôi không hút thuốc.”
“Cậu không hút à?” chú Lưu rất ngạc nhiên: “Tôi còn tưởng những cậu trai như các cậu đều hút thuốc chứ!”
Tống Ải lười biếng đáp: “Đó là ấn tượng rập khuôn của chú thôi.”
“Không phải, không phải.” chú Lưu giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690922/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.