Vương Thụy Cảnh là người đầu tiên chú ý đến.
Lý Thượng đứng gần, rất nhanh cũng phát hiện.
Cậu ta kinh ngạc kêu lên: "Ôi trời! Đại ca, dưới cổ cậu là gì thế?"
Mi mắt Tống Ải giật thót, cậu chột dạ nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: "Muỗi cắn."
"Muỗi nào mà cắn được một khối to như vậy?" Lý Thượng thực sự tò mò, ghé sát lại muốn kéo cổ áo ra xem, nhưng bị Tống Ải vỗ cho một cái.
"Đồ ít thấy việc lạ." Tống Ải cố tỏ ra thản nhiên, nhưng lại cố ý khép cổ áo, chuyển sang thế chủ động: "Ai bảo cậu hồi cấp ba không học hành tử tế môn sinh học? Ai nói với cậu muỗi chỉ cắn được khối nhỏ?"
"..." Lý Thượng, người mà điểm sinh học cao nhất chỉ được 50, lập tức cứng họng, đành hậm hực sửa lời: "Vậy quần áo này làm sao bây giờ? Cậu có muốn về thay cái khác không?"
Nhớ rằng Lục Đình Vân lúc này chắc vẫn đang ở nhà, Tống Ải lập tức từ chối: "Không cần, không cần làm quá lên như vậy."
Quần áo bẩn hơn thế này cậu cũng từng mặc rồi.
Vương Thụy Cảnh, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói: "Trên xe tôi có một cái áo mới chưa mặc lần nào, cậu đi thay đi."
Tống Ải suy nghĩ một lát, lần này không từ chối: "Được."
Mặc quần áo ướt nhẹp như vậy cũng thật không thoải mái.
Thế là hai người sóng vai đi ra ngoài.
Xe của Vương Thụy Cảnh trông khá bình thường, không hề phù hợp với gia thế của cậu ta.
Vương Thụy Cảnh mở cửa xe, cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690904/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.