Mưa đầu xuân, gió gào thét.
Vương Thụy Cảnh đứng ở cửa phòng VIP, tiếng kính vỡ chói tai, tiếng la hét đau đớn thê thảm đan xen bên tai … Bên trong loạn thành một nùi, nhưng cậu ta quá kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Tống Ải thế mà lại biết đánh nhau.
Hơn nữa ra tay không hề nhẹ.
Két nước ngọt trong tay Tống Ải không biết từ lúc nào đã vỡ tan tành trên sàn. Vương Thụy Cảnh phán đoán, hẳn là trong vòng nửa phút vừa rồi cậu đã ném ra ngoài, hơn nữa còn ném trúng vài người, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của mấy tên xui xẻo kia là có thể thấy rõ.
Mấy tên này đang ôm bụng kêu đau, số còn lại theo chỉ thị của tên đầu đinh liền xông lên.
Vương Thụy Cảnh vừa định kêu một tiếng “cẩn thận”, Tống Ải đã phản ứng trước, cúi người xuống thực hiện một cú quét chân.
Hai người bị cậu quét ngã. Số còn lại có hai tên vung nắm đấm tới.
Tống Ải phản ứng có nhanh cũng không thể nhanh hơn hai nắm đấm cùng lúc. Cậu né được một cú, nhưng không thể né cú còn lại, đành dùng tay che lên đầu, chịu đựng một cú đấm thẳng.
Tuy nhiên, khoảnh khắc này cũng cho cậu cơ hội phản đòn, cậu nhanh chóng xoay người, dùng lòng bàn tay giữ chặt cổ tay đối phương, phản đòn lại. Đối phương không kịp phản ứng, cả nửa người trên đổ về phía trước theo cánh tay. Tống Ải đá một cú vào đầu gối, tên kia trực tiếp quỵ xuống đất, đau đến mức mặt nhăn thành một khối.
Tên bị Tống Ải né
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690891/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.