Nhớ lại mấy hôm trước Chu Ký Bạch gửi lời mời kết bạn, Tống Ải liền nổi hết da gà.
Cậu có lúc thực sự nghi ngờ người này có bị bệnh không.
Một mặt đối đầu với cậu, một mặt lại cố gắng thêm bạn, ý đồ muốn làm người ta khó chịu sao?
“Cái tên ngốc này cũng đến à?” Tống Ải trợn trắng mắt, “Không phải chứ, lần đầu tiên tôi tham gia loại yến tiệc này mà cũng phải chịu đựng ám ảnh sâu sắc sao?”
Trước đây, bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của Chu Ký Bạch, Tống Ải đều không thể thoải mái.
Ví dụ như hồi tiểu học, bọn họ tình cờ học chung một lớp phụ đạo. Vốn dĩ hai người ngồi cách rất xa, Chu Ký Bạch lại kiên quyết đòi giáo viên đổi chỗ, chuyển đến ngồi sau lưng Tống Ải, rồi mỗi ngày không dùng bút chọc cậu thì cũng dùng chân đá vào ghế.
Hại thành tích của cậu càng ngày càng kém.
Vương Thụy Cảnh vừa định nói “Đúng vậy”, phía sau bỗng nhiên có một giọng nói đầy ác ý vang lên –
“Sao đi đâu cũng có người nói xấu tôi vậy?”
Tống Ải và Vương Thụy Cảnh đồng loạt quay đầu lại.
Quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc đến mức muốn nôn, vẻ mặt ngạo mạn.
Mái tóc đỏ rực của Chu Ký Bạch thật sự quá nổi bật, Tống Ải phải nhìn khoảng vài giây mới dời mắt, thầm nghĩ sao có người thẩm mỹ kém đến vậy? Rõ ràng da không trắng, nhuộm màu đỏ là muốn làm mình trông đen hơn sao?
Tuy nhiên, nghĩ thế thôi chứ Tống Ải cũng không muốn phản ứng lại.
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ky-ket-hop-dong-hon-nhan-anh-mat-chong-toi-ngay-cang-khong-thich-hop/4690888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.