Chương trước
Chương sau
Lâm Triệt Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó mình sẽ bắt đầu học cách đọc sổ sách, và học cũng rất nhanh. Có lẽ là có gen trong người. Tham khảo thêm ý kiến của bạn bè làm trong tòa án, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Lập Đức.

Cậu phải thừa dịp Du Tùy Thâm chưa về xử lý hết mọi vấn đề.

Nhà họ Lâm vẫn rất lớn, sau khi cậu đi, dường như nơi này càng trống rỗng. Lâm Triệt Ngôn nhìn bức tường không có đồ trang trí, hơi ngẩn người. Ở đó từng có một bức trnh, là tác phẩm đầu tiên tự tay cậu vẽ, cũng là lý do cậu đủ tiêu chuẩn vào đại học Z.

Lâm Lập Đức và Lâm Tư Giai đều không có ở nhà, chỉ có một người là mẹ của Lâm Tư Giai, người còn lại là quản gia, bác Tiền, người đã từng được Lâm Lập Đức cho đến gọi cậu.

"Cậu chủ, Lâm tổng nói tạm thời công ty có việc, cậu ngồi trong nhà đợi một lát, ông ấy sẽ về ngay." Bác Tiên đưa cho Lâm Triệt Ngôn một chén trà.

Lâm Triệt Ngôn liếc mắt nhìn Từ Mông với vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng lại không dám lên tiếng, vốn định đứng lên rời đi rồi lại ngồi xuống, lạnh lùng gật đầu với bác Tiền.

Cũng may là không đi không công.

Suy nghĩ một lát bèn mở Quỷ luyến ra, nếu đã phải ngồi chơi, ngồi không thấy chán, chi bằng tiếp tục tìm điểm khác nhau. Tối hôm qua cậu liên tục vượt qua mười mấy cốt truyện, đã hiểu được sơ qua, kế hoạch của Viễn đạo cũng đã nhận được từ Xích Tạp Uyen.

So sánh rất nhiều lần, mặc dù hai trò chơi có phong cách rất giống nhau, nhưng sâu bên trong lại khác nhau hoàn toàn.

Cốt lõi của Viễn đạo vẫn giống như Trần cố, là sự tích lũy từ văn hóa truyền thống, ý nghĩa sâu sắc, nhân vật chính xông vào mười tám tầng địa ngục, để cứu và bảo vệ công lý trong trái tim. Còn Quỷ luyến lại là một trò chơi về tình yêu.

Theo thiết kế Xích Tạp Uyên gửi đến, trang phục của Viễn đạo là trang phục người Hán, hơn nữa Lâm Triệt Ngôn có tìm hiểu, tất cả quần áo nhân vật đều nguyên bản từ trang phục thời Hán. Còn trang phục của Quỷ luyến giống như mô phỏng Hán phục hơn, hoặc là sự kết hợp của nhiều triều đại.

Thêm phân cốt truyệt nữa.

Lâm Triệt Ngôn chơi quá chăm chú, hơn nữa trong lòng có chuyện, không muốn nhìn sắc mặt Từ Mộng,, vì thế không ngẩng đầu lên. Đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện Lâm Lập Đức đã về từ khi nào, đang đứng ở sau lưng cậu, vẻ mặt thất vọng nhìn cậu.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Cậu cất điện thoại, liếc nhìn xung quanh một vòng.

Không nhìn thấy Lâm Tư Giai.

Lâm Lập Đức: "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Lâm Triệt Ngôn cầm chén trà lên uống một ngụm mới thấy trà đã nguội lạnh.

Mặc dù trong lòng đã tập rất nhiều lần, cả tình huống cũng đã nghĩ xong, nhưng khi đối mặt vẫn thấy hơi lo lắng.



"Tôi đã kiểm tra sổ sách của tập đoàn nhà họ Lâm năm năm gần đây." Lâm Triệt Ngôn hơi cúi người nhìn Lâm Lập Đức. Cậu không cao bằng Du Tùy Thâm, nhưng tốt xấu gì cũng đi giày độn lên một mét tám. Lợi thế chiều cao làm cho người ta cảm thấy bị đè áp, do đó dễ đạt được mục đích hơn.

Đây là Du Tùy Thâm dạy cậu.

Lâm Lập Đức không ngờ cậu nói cái này, mày hơi nhíu lại.

"Hai chọn một. Một là bảo hai mẹ con bọn họ cút đi, hai là tôi sẽ cho mọi người biết nhà họ Du đã làm những gì." Lâm Triệt Ngôn lạnh lùng nói: "Ông chọn đi."

"Lập Đức, tôi đã muốn đuổi nó ra ngoài từ lâu rồi, nhưng cái ông Tiền này..." Từ Mông hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay Lâm Lập Đức.

Lâm Triệt Ngôn lạnh mặt nhìn Lâm Lập Đức bị Từ Mộng lải nhải, có vẻ không kiên nhẫn, cậu dựa lưng vào ghế sô pha.

Người này là mẹ kế trên danh nghĩa, nhưng lại không hiểu tình tình của ba cậu.

Quả nhiên.

Lâm Lập Đức: "Bà cút ra ngoài cho tôi."

Lâm Triệt Ngôn uống trà nhìn hai vợ chồng ông ta cãi nhau, mãi cho đến khi Từ Mông khóc không thành tiếng chạy ra khỏi nhà.

Cậu chỉ muốn làm Lâm Lập Đức và mẹ kế cãi nhau, không ngờ đối với mọi người đều giống nhau. Trong lòng có hơi kỳ lạ.

Nếu thời gian quay về bốn năm tháng trước, cậu có thể thấy tủi thân, dù sao trong lòng cũng tức giận. Nhưng thời gian đã qua lâu rồ, toàn bộ tức giận biến thành chán ghét.

Đã đoán trước được hết thảy những vẫn thấy rất ghê tởm.

"Đây là ông đang lựa chọn sao?" Lâm Triệt Ngôn thả chén trà xuống, cười khẽ một tiếng.

Họ hàng nói không sai, ba cậu chỉ là một người coi trọng lợi ích.

"Ý của Lâm Lập Phẩm?" Lâm Lập Đức rót trà cho Lâm Triệt Ngôn, "Tôi nhớ rõ trước kia cậu không thích xen vào chuyện này, là vì Du Tùy Thâm à?"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

"Nêu ngay từ đầu cậu chú ý đến nhà họ Lâm, có lẽ đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay." Lâm Lập Tức cảm thán, "Nói thật, hôm nay cậu đến đây, tôi thấy ngoài ý muốn."

Lâm Triệt Ngôn không ngờ Lâm Lập Đức nói những lời này với cậu. Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng rắc rối, đầu bắt đầu đau.

"Cho dù tôi có quan tâm đến nhà họ Lâm từ sớm thì sao? Biết cái đống nợ hôi thối trong nhà sớm hơn?" Lâm Triệt Ngôn hít sâu một hơi, "Ba, ba chỉ để tiền vào mắt, không để ý đến cái gì nữa à?"

Lâm Lập Đức lắc đầu, thả lỏng tay nói: "Cậu xem, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa cậu và Lâm Tư Giai. Nó không bao giờ đối đầu với tôi."

Lâm Triệt Ngôn thấy những gì cần nói mình đã nói hết, không còn gì để nói nữa.

"Hai chọn một, ông tính thế nào thì tính. Thời gian tôi có hạn, cho ông nửa tiếng."

"Cậu có biết tại sao hai nhà Lâm Du nhất định phải thông gia hay không?" Lâm Lập Đức không quan tâm đến người ta nắm thóp, giống như đang nói chuyện bình thường. Mặc dù ba con họ đã sống với nhau nhiều năm, nhưng trên thực tế, cơ hội hai người nói chuyện như này rất ít.

Lâm Triệt Ngôn: "Lợi ích."

Lâm Lập Đức lắc đầu, "Cậu nói đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn."

"Cậu tưởng với nghề của chúng ta, mấy ai là sạch sẽ? Dục vọng của con người là vô tận, cang có nhiều càng không hài lòng, chỉ muốn nhiều hơn nữa. Tiền bạc, lợi ích, danh tiếng."

Ông ta rơi vào yên lặng, nhìn có vẻ mệt mỏi. Lâm Lập Đức luôn hăng hái trên thương trường, cuối cùng cũng lộ ra sự yếu đuối trước mặt con mình.

"Đó là ông." Lâm Triệt Ngôn ngoan độc nói, giọng rất thấp, nước mắt không tự chủ dâng lên, mang theo giọng mũi nói: "Không phải ai cũng đi trong bùn cũng để người dính bùn."

Cậu biết lời nói ra nặng nề, nhưng đây cũng chính là điều cậu muốn nói ra từ trước đến nay. Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình và Lâm Lập Đức khác nhau quá lớn,tình cảm giữa cậu với ông ta chỉ là kính sợ. Cậu không muốn một ngày nào đó mình sẽ trở thành cổ máy kiếm tiền.

Sau đó Lâm Lập Đưc bật cười, mang theo cảm giác khó nói nên lời.

"Vậy cậu cho tôi xem đi."

Lâm Triệt Ngôn: "?"

"Không phải cậu nói chỉ có mình tôi là như vậy sao? Tôi sẽ nhường chỗ của tôi cho cậu, cậu chứng minh cho tôi xem." Lâm Lập Đức đứng dậy, "Tôi sẽ không đuổi Từ Mộng và Lâm Tư Giai đi, nhưng tôi có thể để lại vị trí chủ nhà họ Lâm cho cậu."

"Về phần nhà họ Du, theo như tôi biết sô sách của họ còn loạn hơn của chúng ta, nếu Du Tùy Thầm lần này vẫn không thả tay, cũng chỉ nhận lấy trái đắng mà thôi."

Lâm Triệt Ngôn đoán rất nhiều tình huống, thậm chí cả chuyện hai người đánh nhau cũng đã nghĩ đến, mà lại không ngờ đột nhiên Lâm Lập Đức ném mọi thứ lên người cậu.

Khi cậu đang vắt óc suy nghĩ nên làm như nào.

Điện thoại đổ chuông, hiển thị nơi gọi là Trạch Châu.

Lâm Lập Đức: "Có vẻ con rể rất dính người nhỉ!"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Cậu liếc nhìn màn hình, trực tiếp tắt đí.

Chuyện Du Tùy Thâm không đồng ý, cậu cũng không muốn lùi bước. Huống hồ lần này SY đang dính họa, nếu như lùi bước một lần, rồi sẽ có lần hai, lần ba.

Lâm Triệt Ngôn: "Tôi không muốn công ty."

Lâm Lập Đức còn chưa kịp phản ứng lại chuyện cậu tắt máy, quay sang nhìn cậu, "Xem ra con rể của tôi còn chưa nói cho cậu biết tình hình hiện tại của SY rồi."

Lòng Lâm Triệt Ngôn chìm xuống.

"Một số cổ động của SY hiện tại đã bán tháo vốn. Không tiếp nhận nhà họ Lâm, cậu có cách gì giúp nó?" Lâm Lập Đức đã đoán được phản ứng của Lâm Triệt Ngôn, "Bây giờ nó thiếu tiền nhất. Ngay cả khi cậu có tìm được cách giúp nó giải quyết được vấn đề của trò chơi, nhưng cổ phần trượt giá, cậu nghĩ SY có thể chống lại đến ngày làm rõ mọi chuyện không?"

Lâm Triệt Ngôn phát hiện mình không thể nào phản bác lại câu đó.

Nhưng cậu cũng chưa nghĩ đến, tình hình lại nghiêm trọng như vậy.

Điện thoại lại vang lên, lần này không phải điện thoại đến từ Trạch Châu mà là Sài Thu Nam.

"Bản thân cậu nghĩ kỹ đi, cuối cùng nên làm như nào." Lâm Lập Đức sửa sang lại quần áo của mình, "Tôi trở về công ty, hy vọng đêm nay có thể nhận được tin của cậu."

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Đi ra ngoài, ngồi lên taxi, lúc này mới sửa lại tâm trạng gọi lại cho Sài Thu Nam. Âm thanh phía bên kia hơi ồn. Nhưng mà không ngăn được từng câu chữ Sài Thu Nam đâm vào lòng Lâm Triệt Ngôn.

"Ngôn Ngôn, Du Tùy Thâm xảy ra chuyện gì vậy, tôi nghe trong giới nói SY sắp rao bán với giá thấp. Rốt cuộc anh ta đang định làm gì?"

Bán với giá thấp.

Khó khăn lắm mới chỉnh lại cảm xúc lại nổ tung lần nữa.

Thời gian trước cậu muốn nói chuyện nới với Sài Thu Nam, dù sao đối phương cũng hiểu hơn cậu, hơn nữa Sài Thu Nam còn làm truyền thông, không chừng đến lúc đó có thể giúp họ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nói, dù sao chuyện này là vấn đề riêng của SY, nhìn tình hình trước mắt, dư luận trong nước vẫn bị khống chế."

Nhưng cậu không ngờ đến, Sài Thu Nam sẽ biết nhanh như vậy.

"Xảy ra chút chuyện rắc rối."

Sài Thu Nam: "Đây mà rắc rối nhỏ hả? Phải đến bước bán công ty! Lúc đầu tôi tưởng ai đó đang lừa tôi!"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

"Tôi đã chuyển số tiền kia cho cậu, có lẽ tối nay sẽ xong, còn có tiền của Hoàng Mộng Vi nữa, nhớ kiểm tra lại." Sài Thu Nam lải nhải, "Chuyện lớn như này cậu cũng không nói cho tôi biết, có phải cậu không xem tôi là bạn hay không?"

Lâm Triệt Ngôn cắn môi, mũi hơi chua xót.

"Quên đi, không nói nữa. Thằng nhóc Du Tùy Thâm cũng thật là, đợi đến khi gặp nhất định phải đánh anh ta một trận!" Sài Thu Nam thở dài một hơi, "Nếu cậu thiếu gì, nhớ phải nói với tôi. Đừng giấu trong lòng biết không?"

Lâm Triệt Ngôn ừ một tiếng, không biết phải nói gì, cuối cùng đành phải nói một câu cảm ơn.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Triệt Ngôn nhắn tin cho Lâm Lập Đức, nói mình sẽ tiếp quản công ty của nhà họ Lâm. Suy nghĩ một lát, lại gọi điện cho Du Tùy Thâm.

Bây giờ không phải lúc anh lừa tôi, tôi lừa anh.

"Anh đang trên đường về nhà, ước chừng nửa tiếng nữa." Giọng nói của người đàn ông bên kia vẫn bình tĩnh, giống như cho dù trời có sập vẫn không sao.

Nếu Lâm Tư Giai không nói chuyện này với cậu, có lẽ Lâm Triệt Ngôn vẫn đang còn vui vẻ ở nhà đợi Du Tùy Thâm về.

Nhưng không phải bây giờ.

Lâm Triệt Ngôn nói đã biết.

Dừng lại một chút, "Anh muốn bán SY thật sao?"

Lúc nói với đối phương, giọng cậu vẫn còn run, bên kia im lặng một lúc lâu.

"Ai nói với em?"

Trong lòng Lâm Triệt Ngôn đã có đáp án, nhưng cũng may, không phải cậu không có lựa chọn.

"Du Tùy Thâm, anh bán SY cho em đi."

Cậu cảm thấy mình như đang khóc, nhưng thực tế lòng lại nhẹ nhõm.

"Lần này em bao nuôi anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.