Minh Kỷ Dương có ấn tượng rất sâu sắc về đôi môi của Văn Phồn.
Lần đầu tiên y gặp cậu vào năm tám tuổi, khi đó y đang bị Thiệu Dập Tùy đè xuống đất đánh. Y ôm đầu khóc nức nở rồi lăn lộn khắp nơi, nước mắt làm cho tầm nhìn trở nên mờ mịt.
Vô tình ngước mắt lên mới nhìn thấy một thứ gì đó màu đỏ giống như quả anh đào, thế là y vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi, con muốn ăn anh đào."
Hồi nhỏ y rất ham ăn vì không kiềm chế được cái miệng của bản thân, gia đình lại chiều chuộng quá mức nên cân nặng tăng vù vù, vậy mà ngày nào nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn thử.
Lúc đó y nói muốn ăn anh đào, sau này mới biết mình nhìn nhầm, đó không phải anh đào mà là đôi môi của đứa trẻ xinh đẹp đang trốn sau mẹ mình.
Màu đỏ hồng, nhỏ nhắn, nhìn thấy hắn đánh y mà chỉ há miệng ngạc nhiên.
Sau này khi quen biết Văn Phồn và Thiệu Dập Tùy, y mới hiểu tại sao lại thấy đôi môi của cậu thành quả anh đào. Bởi vì nó đúng là nhìn giống y chang, vừa mềm vừa non, không chỉ tròn trịa mà còn căng mọng.
Lúc Thiệu Dập Tùy đút kẹo cho cậu ăn, cậu sẽ nghiêng người chu môi nhỏ phát ra âm thanh "a", nhìn còn đáng yêu hơn cả quả anh đào.
Y ghen tị với Thiệu Dập Tùy vì được đút kẹo cho Văn Phồn ăn, vì vậy cũng lấy kẹo từ nhà mang đến, nhưng cậu không ăn kẹo của y mà chỉ ăn kẹo do hắn đưa. Y tưởng kẹo của hắn ngon hơn kẹo của mình, nhưng không ngờ là do tên nhóc quỷ đó không cho cậu ăn kẹo của y. Thế là ngày nào y cũng chặn hắn lại đòi kẹo, nhưng ngày nào cũng bị hắn đá.
Thiệu Dập Tùy từ nhỏ đã cao hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, lúc đá người rất bài bản, vì lần nào cũng đợi Minh Kỷ Dương quay lưng lại, vừa quay lưng là đá ngay vào mông y.
Minh Kỷ Dương thèm thuồng nhìn môi Văn Phồn sáu năm, cũng bị hắn đá sáu năm liền, đá cho đến khi học xong tiểu học rời khỏi Vân Thành đến Bắc Thành.
Sau khi vào cấp hai các bạn nam đều phát triển rất nhanh, chút thịt trên người Minh Kỷ Dương cuối cùng cũng không thể chống lại tốc độ cao lên, lúc đó y đã cao đến 1m85.
Bản thân y đã có đường nét khuôn mặt đẹp sẵn, sau khi gầy đi từ một tên nhóc mập ai cũng chê bỗng chốc biến thành trai đẹp được mọi người săn đón. Từ lúc cấp ba đến đại học, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi nhưng Minh Kỷ Dương chưa từng quên được Văn Phồn.
Y tự hỏi, đứa trẻ đẹp như búp bê ngày bé giờ ra sao? Vẫn còn giống búp bê hay sao? Hay nói cách khác, đôi môi của cậu vẫn đỏ hồng như quả anh đào nhỏ chứ?
Tất cả những điều này khiến Minh Kỷ Dương bồi hồi xao xuyến.
Cũng chính vì Văn Phồn mà y mới mơ hồ nhận ra bản thân mình là gay, y từng thắc mắc sao mình lại không có cảm giác với người khác phái, hóa ra là vì thích con trai. Có lẽ do cậu chiếm một vị trí quá lớn trong ký ức, nên những người bạn trai y hẹn hò sau này đều có nét giống với cậu.
Làn da trắng mịn, mảnh mai xinh đẹp, đường nét tinh tế như búp bê.
Thực ra Minh Kỷ Dương chưa từng gặp Văn Phồn lúc trưởng thành, sau khi đi làm lại quá bận bịu, hai năm trước y mới từ nước ngoài trở về Bắc Thành, vì vậy tất cả chỉ là suy đoán của y.
Y đoán Văn Phồn sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ.
Hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng là vậy.
Văn Phồn không khiến y thất vọng, thậm chí còn yêu kiều hơn cả tưởng tượng của y.
Mà điều khiến y hài lòng nhất là Thiệu Dập Tùy không thích Văn Phồn, Thiệu Dập Tùy vẫn cái tính xấu xa đó, Thiệu Dập Tùy thậm chí còn ghét người đồng tính.
Nhưng Văn Phồn giống y mà.
Y nói, Thiệu Dập Tùy sẽ không thích cậu, nhưng tôi sẽ thích. Thực ra vẫn còn hơi mông lung, nên đổi thành Thiệu Dập Tùy sẽ không thích đàn ông nhưng tôi thì thích.
Văn Phồn sững người vài giây, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Cậu nghĩ xa quá rồi, hiện tại tôi và Thiệu Dập Tùy đều không có ý định yêu đương, nếu không chúng tôi cũng không giả bộ kết hôn với nhau rồi."
Minh Kỷ Dương chậm rãi "à" một tiếng: "Vậy à, vậy không vội, thêm phương thức liên lạc nhé?"
Văn Phồn không nhúc nhích, Minh Kỷ Dương cười nói: "Không phải chứ, hồi nhỏ Thiệu Dập Tùy không cho cậu ăn kẹo của tôi, bây giờ còn không cho cậu add WeChat của tôi nữa à?"
Cậu đơ ra.
Cái tên Minh Kỷ Dương này tính cách cũng khác với hồi nhỏ.
Văn Phồn lấy điện thoại ra kết bạn với y.
Cậu kết bạn với Minh Kỷ Dương, nhưng thực ra không có ý định liên lạc thật.
Hôm đó bọn họ rời khỏi Leston cũng đã là buổi chiều, Thiệu Dập Tùy giận dỗi cậu lại nhất quyết muốn cắn tai cậu cho bằng được, không cắn không được.
Trước đây cậu sẽ chịu nhường nhịn vì hắn đang ốm, nhưng lần này cậu không chiều hắn nữa, có làm gì cũng không cho hắn cắn. Đã cắn một lần, hai lần, vậy lần thứ ba, thứ tư thì sao?
Chẳng phải là càng không thể kiểm soát được sao.
Văn Phồn đã quyết tâm sửa những tật xấu của hắn nên thái độ rất tàn nhẫn, không chỉ phản kháng bằng hành động mà nói chuyện cũng hung dữ.
Thiệu Dập Tùy lần đầu tiên bị cậu cãi lại, còn là lúc đang ốm nên tủi thân đến mức tháng sáu mà như sắp có tuyết rơi.
Cho nên hôm đó tâm trạng hắn tệ đến mức trước nay chưa từng có, không biết nhân viên công ty Thiệu thị thế nào, có lẽ bị hắn dọa đến chết cóng.
Văn Phồn lại khá ung dung thoải mái, hắn giận dỗi thì cậu đến tiệm dạy học sinh chơi đàn, cũng không chủ động nói chuyện với hắn.
Rất nhiều lần Thiệu Dập Tùy suýt không kiềm chế được, nhưng có lẽ lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của cậu nên đành nuốt nghẹn tiếng "Phồn Phồn" vào bụng.
Văn Phồn thấy hắn rất buồn cười.
Khi tâm trạng của Thiệu Dập Tùy còn đang đổ tuyết giữa tháng sáu, tâm trạng cậu cực kỳ tốt. Không bị hắn bám dính nên cậu có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, Tô Cầm Nguyễn hoạt bát ngày nào cũng líu lo nhắn tin trò chuyện với cậu, có chuyện gì cũng muốn chia sẻ với cậu.
Còn có Minh Kỷ Dương.
Tính cách và ngoại hình của Minh Kỷ Dương khác một trời một vực so với hồi nhỏ, mức độ nói nhảm không kém Tô Cầm Nguyễn là bao.
Hôm nay Văn Phồn đến tiệm đàn, có học sinh nhờ cậu dạy đánh một bản nhạc nên cậu ngồi xuống đánh qua một lần.
Cây đàn piano của riêng cậu được đặt trước cửa sổ kính sáng sủa, nắp đàn tam giác dựng cao tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cây đàn Johann Heitzmann này đã đi theo cậu rất nhiều năm, thân đàn to rộng như một bến đỗ bình yên chỉ dành riêng cho cậu.
Ánh nắng chiếu vào từ góc nghiêng nghiêng rọi lên người Văn Phồn, những tia sáng lấp lánh lăn tăn trên hàng mi, bỗng chốc khiến người ta có ảo giác cậu như hoá thành thần thánh.
Ngón tay của thiếu niên di chuyển nhịp nhàng, hòa quyện vào giai điệu du dương và êm ái của cây đàn piano.
Minh Kỷ Dương đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này, y ung dung đứng dựa vào tường thưởng thức trong năm phút.
Phong cách của bản nhạc này rất nhẹ nhàng và chữa lành, không biết sao lại rất giống khí chất của Văn Phồn.
Một bản nhạc kết thúc, cậu đang định mở lời giảng giải cho học sinh thì có người vỗ tay bên cạnh.
"Thầy Văn đánh đàn hay quá."
Văn Phồn quay đầu lại nhìn thấy Minh Kỷ Dương mặc một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu rộng rãi, khoanh tay dựa vào cửa, thu hút sự chú ý của không ít người.
Giọng nói trong trẻo của người đàn ông vang lên: "Thầy Văn, chỗ thầy còn tuyển sinh không?"
***
Mấy ngày nay Thiệu Dập Tùy lúc nào cũng tỏ vẻ cau có, thư ký Tần ở bên cạnh sếp cũng suýt trở nên héo úa, ngày nào cũng tan làm trong uể oải rồi hôm sau lại uể oải đi làm.
Tâm trạng của anh ta ngày càng tồi tệ, sếp Thiệu cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, nếp nhăn hình chữ xuyên ở giữa trán nhăn nhó đến đáng sợ.
Thư ký Tần muốn gọi điện cho Văn Phồn để gọi quân cứu viện, không ngờ ngoài người đó ra cũng không ai có thể khiến sếp Thiệu trở nên như thế. Chuyện anh ta gọi điện thoại đã bị sếp biết, chuyện cậu Văn từ chối đến gặp sếp cũng đã bị sếp biết, vì vậy chuyện này lại chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Hôm đó sếp Thiệu suýt lật bàn họp.
Công ty Thiệu Thị tối đen không nhìn thấy ánh mặt trời, ai cũng thầm cầu nguyện vợ sếp mau chóng mềm lòng đi dỗ dành quả bom ở tầng 39 đi, nếu không một ngày nào đó quả bom không chịu nổi thì người gặp nạn vẫn là bọn họ. Nhưng đợi mấy ngày mà không thấy Văn Phồn dỗ dành người đó, mọi người thất vọng, ngọn lửa giận dữ của Thiệu Dập Tùy cũng không kìm nén được nữa.
Hắn chỉ muốn cắn tai Văn Phồn một cái thôi mà?
Mềm mại trắng nõn, cắn một cái thì làm sao?
Thiệu Dập Tùy ngang ngược vô lý tìm cho mình một đống lý do, lúc đầu trong lòng hắn nghĩ, ít nhất Văn Phồn cũng phải để mình cắn năm cái mới hả giận. Hai ngày trôi qua lại biến thành cậu để hắn cắn hai cái sẽ không giận nữa. Cuối cùng biến thành, chỉ cần cậu để hắn cắn một cái sẽ lập tức hết giận.
Bây giờ đã lùi lại hẳn một bước, trở thành Văn Phồn chủ động nói chuyện với hắn là xong.
Nhưng nói là muốn Văn Phồn chủ động, thực ra Thiệu Dập Tùy mỗi ngày đều như sói đói nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ thiếu việc dán chữ "Mau nói chuyện với anh" lên mặt.
Dạo trước Văn Phồn phải gọi điện thoại nhắc nhở hắn mới tan làm đúng giờ, hai ngày nay tan làm về nhà đứng trước mặt cậu đã trở thành nhiệm vụ mỗi ngày của hắn, nhìn chằm chằm vào đồng hồ tính từng phút từng giây để về nhà.
Sợ lúc Văn Phồn muốn nói chuyện với hắn sẽ không tìm thấy người.
Hai người quen biết nhau hai mươi năm qua, đó giờ hắn chưa bao giờ cãi nhau với cậu, một mặt là do Văn Phồn tính tình ôn hòa không thích tranh cãi, mặt khác là do Thiệu Dập Tùy cũng không muốn cãi nhau với cậu.
Hắn hung dữ với tất cả mọi người, ngoại trừ Văn Phồn.
Đây là lần đầu tiên họ vì chuyện vớ vẩn này mà chiến tranh lạnh nhiều ngày, cũng là lần đầu tiên Văn Phồn nghiêm túc muốn hắn sửa lại thói quen.
Một việc mà hắn cho dù suy nghĩ thế nào cũng thấy không có gì to tát.
Đối với hai người, cắn tai vài cái đâu thể trở thành lý do cãi nhau. Trước đây hắn chẳng phải còn hôn Văn Phồn luôn sao? Thiệu Dập Tùy không thể hiểu nổi, nhưng cũng không thể chịu đựng được bầu không khí này nữa.
Hôm nay hắn về nhà sớm hơn bình thường, dì Lưu đang lau đàn ở tầng hai nghe tiếng hắn về nên vội vàng xuống lầu.
"Ngài Thiệu, hôm nay ngài về nhà sớm thế ạ?"
Dì Lưu hỏi câu này cũng rất cẩn thận, mấy ngày nay hai người cãi nhau nên dì cũng nhìn thấy, không dám hỏi nguyên nhân mà chỉ lo lắng trong lòng.
Thiệu Dập Tùy cởi áo khoác, một tay nới lỏng cà vạt. Hắn không trả lời câu hỏi mà nói: "Dì Lưu, dì dạy con làm cá kho tộ nhé, con muốn thử."
Dì Lưu nghe xong trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: "Bây giờ ngài muốn làm à? Vậy dì bảo người ta chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon một chút, cá phải tươi nấu mới ngon."
Dì lau tay vội vàng đi gọi điện thoại.
Những lo lắng trong lòng dì Lưu đã giảm đi phần lớn, vì món cá kho tộ này là món mà Văn Phồn thích nhất.
Phòng bếp hôm nay đã sớm bật lửa, người đàn ông buộc chiếc tạp dề màu cà phê nhạt của Văn Phồn, chính giữa thêu một chú mèo đang cướp cá khô, cúi đầu cùng dì Lưu tỉ mỉ khứa cá lóc.
Cá dần dần thành hình, rưới lên nước sốt chua ngọt sền sệt rực rỡ.
Chút bực bội cuối cùng trong lòng Thiệu Dập Tùy dường như cũng tan biến.
Văn Phồn tan làm lúc bảy giờ, chốc nữa cũng về nhà.
Hắn ủ ấp vô số điều muốn nói với thiếu niên, nhưng mãi đến chín giờ Văn Phồn vẫn chưa về nhà.