Những chuyện tiếp theo cũng không khác ngày thường là bao.
Bữa trưa và bữa tối của Chu Niệm Viễn đều do Quan Phán đút cho.
Quan Phán tự mình ăn cơm thì rất nhanh nhưng khi đút cơm cho Chu Niệm Viễn thì nhẫn nại vô cùng.
Cậu ngày trước lúc quay về quê có từng chăm qua mấy đứa nhỏ của anh trai, cũng được xem là có kinh nghiệm.
Điều mắc cười nhất là, cậu thật sự xem Chu Niệm Viễn như một đứa trẻ, có đôi lúc sẽ “A” một tiếng để dụ Chu Niệm Viễn ăn cơm.
Chu Niệm Viễn thấy việc này vô cùng mắc cười, nhưng anh không hề nhắc cậu mà còn phối hợp với cậu đến cùng.
Chú Dương cũng có vài lần ghé qua, thấy hai người hòa hợp đến vậy cũng không khỏi cười trộm.
Chú còn nhắc Quan Phán không nên bật điều hòa không ngừng trong phòng, đôi lúc nên mở của sổ cho thoáng khí.
Phải nhớ bật máy hút ẩm trong phòng nữa.
Mặc dù mấy việc vặt vãnh này bình thường đều do người giúp việc làm nhưng Chu Niệm Viễn lại không thích có người lạ ra vào trong phòng mình nên chú Dương cũng chỉ có thể nhờ Quan Phán giúp đỡ.
Quan Phán chưa từng chú ý đến mấy vấn đề nhỏ này, cậu cứ cho rằng mình đã chăm sóc Chu Niệm Viễn rất tốt rồi nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện những việc bản thân mình cần phải học còn rất nhiều.
Buổi tối Quan Phán còn ngồi chung với Chu Niệm Viễn rất lâu.
Cậu nói rất ít, lâu lâu mới hỏi Chu Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon/2282436/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.