Văn Nhã Ni dịu dàng cười với Chu Niệm Viễn, hai tay khoác lên cánh tay anh, cô nũng nịu nói: “Niệm Viễn, đã lâu không gặp anh rồi.”
Chu Niệm Viễn bất động thanh sắc mà né tránh cánh tay của cô.
Ánh mắt của anh luôn dừng lại trên người Quan Phán.
Quan Phán chỉ nhìn anh cười.
Chu Niệm Viễn lúc này mới nhìn đến Văn Nhã Ni.
Văn Nhã Ni ủy khuất mà nhìn Chu Niệm Viễn: “Niệm Viễn, em về đây cũng được hơn một tháng rồi vậy mà anh cũng chẳng liên lạc gì với em, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Chu Niệm Viễn nhìn cô vài giây, sau đó lại quét mắt về phía ông Âu rồi nói: “Ai cho cô ta vào đây?”
Con đường này được xem như địa bàn của Chu gia, không có sự cho phép người ngoài sẽ không được tiến vào.
Văn Nhã Ni có thể vào được đây tất nhiên là do ông Âu lén cho nàng vào.
Mặt ông Âu quả nhiên biến sắc, ngay lập tức hết sức lo sợ mà xin Chu Niệm Viễn bỏ qua.
Văn Nhã Ni khóe mắt hồng hồng nói: “Là do em năn nỉ ông Âu nên ông ấy mới cho em vào… Anh muốn trách thì cứ trách em, là do em quá nhớ anh, nhịn không được muốn gặp anh…”
Trong mắt cô đong đầy nước mắt, người khác nhìn vào đều có cảm giác tiếc thương.
Nhưng Chu Niệm Viễn chỉ đạm mạc mà trả lời: “Cô Văn, xem ra cô không hiểu con người của tôi rồi, chỉ cần Văn gia dám phản bội tôi một lần, tôi sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon/2282425/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.