Quan Phán đứng bất động, chỉ nhíu mày nói: “Dì làm vậy không sợ Niệm Viễn giận sao?”
Cổ Cầm cười lạnh: “Nó là con trai ta, chả lẽ lại dám giết cả mẹ nó?”
Đây là đang có ý làm xằng bậy.
Vệ sĩ đã đi đến bên cạnh Quan Phán.
Quan Phán chỉ đạm mạc nói: “Các người trước hết đừng ra tay, để tôi nói chuyện rõ ràng với dì đã.”
Cổ Cầm nhếch mày: “Cậu đây là đang muốn rời bỏ con trai tôi rồi sao?”
Quan Phán cười rồi từ từ bước lại gần Cổ Cầm: “Dì muốn con khi nào rời đi?”
Cổ Cầm nói: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt, tốt nhất là rời đi ngay bây giờ.”
Quan Phán gật đầu: “Được.”
Cổ Cầm đắc ý nói: “Xem như là cậu biết thức thời.”
Trên mặt Quan Phán vẫn là nụ cười, lúc này cậu đã đến bên cạnh Cổ Cầm, trước khi bà ta kịp phản ứng, cậu đã đưa tay lên chế trụ cổ bà ta.
Mặc dù chỉ mới luyện võ được nửa tháng nhưng do thầy giáo của cậu xuất thân là lính đặc chủng, dạy cậu toàn những chiêu gây sát thương, cậu cũng chỉ học vài chiêu vặt vãnh, còn chưa thể tính là nhập môn, nhưng đối với người phụ nữ chân yếu tay mềm như Cổ Cầm thì vẫn rất dễ dàng xuất chiêu.
Cổ Cầm chưa kịp hoàn hồn, tiếp sau đó cũng chỉ có thể phẫn nộ mà trừng mắt nhìn cậu.
Đáng tiếc do cổ họng bị chế trụ nên bà cũng chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự oán hận.
Quan Phán cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon/2282409/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.