Quan Phán nghe xong cũng giật mình, cậu căn bản không biết đến chuyện này.
Lão Đại nói tiếp: “Nó thích Chu thiếu, hoặc là nói nó cảm thấy khi ở cạnh Chu thiếu sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích. Nhưng mà đáng tiếc Chu thiếu nhà cậu lúc nào cũng bất vi sở động, đối với mấy trò xum xoe của nó đều làm như không thấy.”
Quan Phán thật sự cảm thấy khiếp sợ.
Cậu vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa mình và lão Tam không tệ, lão Tam bình thường cũng hay hỏi han ân cần cậu, đối với cậu rất thân cận.
Lão Đại biết cậu là người thành thật, căn bản sẽ không nhìn ra các sự việc ẩn giấu đằng sau, nghĩ một lúc, liền nói: “Cậu vẫn còn nhớ chuyện lúc đầu có người vu khống em ăn trộm tiền không, thật ra việc đó là do lão Tam ở bên ngoài đồn thổi… Còn có một lần, vốn dĩ phải là cậu giành được học bổng quốc gia, cuối cùng lại bị nó cướp mất, trên thực tế chính là nó không vừa mắt cậu… Còn rất nhiều chuyện, chúng tôi đều biết, nhưng lúc ấy lại không nói cho cậu biết đều là do được Chu thiếu căn dặn phải giữ bí mật, không nên để cậu phiền lòng.”
Quan Phán nhớ lại mọi chuyện, quả thật lúc ấy cậu cái gì cũng không biết.
Chuyện trộm tiền, cậu nhớ lão Tam còn giúp mình thanh minh, lúc ấy cậu còn rất cảm kích.
Còn chuyện học bổng, lúc mới biết cậu cũng rất tức giận, nhưng do lão Tam cũng đã xin lỗi cậu, lại nói do trong nhà cậu ấy thiếu tiền nên cậu cũng bỏ qua rồi, sau đó lão Tam còn bỏ ra mấy trăm tệ mời mọi người trong ký túc xá ăn cơm, cậu lại cảm thấy lão Tam rất biết cách làm người nữa.
Không ngờ tất cả mọi chuyện, đều là do cậu suy nghĩ quá tốt, mà không ngờ rằng lão Tam lúc nào cũng tính kế cậu.
Lão Đại lắc đầu nói: “Cậu đó, chỉ có thể nói quá rộng lượng… Cũng may có Chu thiếu bảo hộ cậu, đều giúp cậu ngăn lại hết tất cả mọi chuyện.”
Quan Phán nghe xong cảm thấy nghi hoặc.
Lúc đi học, Chu Niệm Viễn thật sự cũng rất chiếu cố cậu, nhưng từ đó đến giờ chưa từng thấy anh nhúng tay vào chuyện gì…
Cậu đột nhiên nhớ đến những lời lão Đại vừa nói, kinh ngạc mà hỏi: “Tất cả chuyện đó, Niệm Viễn… anh ấy đều biết?”
Lão Đại tỉ mỉ quan sát biểu tình của cậu, đột nhiên thức tỉnh, bản thân mình đã quá nhiều chuyện rồi.
Lão Đại nghĩ một chút rồi cười nói: “Còn nhiều chuyện nữa nhưng tôi không nói đâu, muốn biết thì cậu đi hỏi Niệm Viễn đi.”
Quan Phán ngẩn người, trong lòng càng có nhiều nghi hoặc.
Nói thật, Chu Niệm Viễn đã giúp cậu quá nhiều rồi, đặc biệt là việc mở rộng các mối quan hệ, Chu Niệm Viễn đã chỉ dạy cậu rất nhiều, sau này khi công tác trong đơn vị, khi cậu cùng người khác đàm phán, không tự giác mà học được cách Chu Niệm Viễn làm ăn, nói thật thu lợi cũng rất nhiều.
Nhưng mà ngoại trừ những việc này, cậu căn bản không biết, Chu Niệm Viễn còn ngầm giúp đỡ mình nhiều đến vậy.
Lão Đại thấy cậu trầm mặc, lại cười rồi nói: “Chuyện của lão Tam cũng đều qua hết rồi, cậu cũng đừng để trong lòng nữa, nó cũng đã quay về quê rồi, có thể cả đời này cũng sẽ không quay lại Hải Thành nữa…”
Năm đó tốt nghiệp, lão Tam tính hạ độc Quan Phán, việc này bị lão Đại cùng hai người nữa bắt gặp liền nói cho Chu Niệm Viễn biết.
Chu Niệm Viễn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho lão Tam, trực tiếp tống cổ hắn vào tù, cả đời này cũng sẽ không nghĩ đến việc quay lại.
Lão Đại chỉ không ngờ rằng, Chu Niệm Viễn lại giấu chuyện này suốt tám năm.
Điều này khiến lão Đại nghĩ không ra, cuối cùng thì Chu Niệm Viễn muốn làm gì.
Nhưng mà giờ lão Đại cũng không dám nhiều chuyện, chỉ có thể cười rồi nói: “Sau này cậu có việc gì thì nên nói chuyện nhiều với Chu thiếu, anh đây có thể thấy cậu ta đối xử với cậu rất tốt, nhưng chuyện tình cảm là chuyện nên đến từ hai phía, cậu cũng nên đối xử tốt với anh ta, biết không?”
Quan Phán nhịn không được mỉm cười.
Lão Đại thật giống như một vị trưởng bối, nhưng những lời nói này đều xuất phát từ sự quan tâm thật sự của anh ta.
Cậu trịnh trọng mà gật đầu: “Em biết rồi.”
Lão Đại liền cười rồi chuyển đề tài: “Cậu đen thêm rồi này, Chu thiếu vẫn không ghét bỏ chứ hả?”
Nói rồi liền muốn vươn tay sờ tóc cậu.
Kết quả vừa chuyển mắt liền nhìn thấy thân ảnh Chu Niệm Viễn đi đến chỗ bọn họ, đường nhìn vô thanh vô tức quét qua bàn tay của hắn.
Lão Đại vội vã làm ra biểu tình xin tha thứ.
Chu Niệm Viễn nhìn anh ta một cái, sau đó nói: “Bọn họ đều đang gọi tên anh uống rượu kìa.”
Lão Đại làm gì dám lưu lại, vội vội vàng vàng chạy đi.
Chu Niệm Viễn đứng chắn trước người Quan Phán.
Bọn họ đặt bàn ở lầu 3 ăn uống, vì muốn gọi điện thoại nên Quan Phán đi xuống lầu hai, nơi đây yên tĩnh hơn.
Như hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, Quan Phán cảm thấy cậu có thể nghe được tiếng tim đập của cả hai.
Chu NiệmViễn vừa vặn đem cậu ôm vào lòng.
Giây phút này Quan Phán thật sự có thể nghe thấy nhịp tim của anh, trầm ổn hữu lực, khiến cậu cảm thấy yên lòng đến lạ.
Nhưng cùng lúc cậu cũng ngửi được mùi rượu trên người anh.
Cậu không tránh được lo lắng mà hỏi: “Anh uống nhiều lắm à?”
Chu Niệm Viễn đem đầu mình vùi vào hõm vai cậu, nhiệt khí mà thổi bên tai cậu, nhưng lại không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ thấp giọng nói: “Phán bảo bối à, để cho anh dựa một lúc nhé.”
Nghe thấy hai chữ bảo bối, Quan Phán cảm thấy có chút sững sờ.
Buồn nôn quá rồi nha, cậu là một người đàn ông, cũng đã sắp ba mươi… sao nghe vào lại cảm thấy thật không tự nhiên thế này.
Chỉ là cậu cảm thấy, giữa vợ chồng với nhau mà dùng loại xưng hô này cũng không có gì là đáng ngại cả.
Cậu đỏ hết mang tai, bất đắc dĩ nói: “Anh nhất định là uống rất nhiều rồi, bảo bối Niệm Viễn ạ.”
Chu Niệm Viễn nghe xong cười không ngừng, dùng răng cắn nhẹ cần cổ cậu, nói: “Em lại học xấu rồi.”
Khóe miệng Quan Phán cũng khẽ cong theo.
Chu Niệm Viễn vươn tay kéo kéo tóc cậu, nói: “Sau này gọi anh là Viễn thôi nhé.”
Cách gọi này so với Niệm Viễn càng thêm thân mật.
Quan Phán ôm lấy thắt lưng anh, cọ đầu vào vai anh, gọi khẽ: “Viễn.”
Giây tiếp theo đó chính là cái ót bị chế trụ, sau đó cậu bị Chu Niệm Viễn hung hăng hôn lấy.
Quan Phán bị hôn đến cả người đều mềm nhũn, chỉ có thể vô lực dựa vào anh.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu cảm giác được Chu Niệm Viễn buông cậu ra nhưng chưa đợi cậu kịp hồi thần thì cả người đã bị Chu Niệm Viễn đẩy vào một căn phòng gần đó, lưng dán sát vào cửa phòng.
Chu Niệm Viễn ép chặt cậu vào trên cửa, càng hôn thêm kịch liệt.
Quan Phán thật có chút không chấp nhận được, cơ thể của cậu vẫn còn chút không thaoi3 mái, rất sợ Chu Niệm Viễn ở tại nơi đây muốn cậu.
Cậu còn nhịn không được mà nghĩ, nếu chỗ này mà có camera thì rắc rối rồi…
Cũng may Chu Niệm Viễn vẫn chưa mất hết lí trí, trước lúc không khống chế được thì dừng lại, hai cánh tay vẫn ôm chặt cậu.
Quan Phán nghe thấy tiếng anh bên tai mình thở dốc, lại cộng thêm mùi đàn hương trộn lẫn với mùi rượu, khiến tim cậu rung động không ngừng.
Chu Niệm Viễn đối với cơ thể cậu tựa hồ như rất thích.
Nói thật, điều đó khiến cậu rất vui.
Chu Niệm Viễn đụng vào trán cậu, ngón tay không ngừng đi xuống dưới, đến khi chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu thì anh mỉm cười.
Quan Phán không hiểu sao cũng ngốc ngốc cười theo.
Chu Niệm Viễn lại hôn cậu, rồi nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Quan Phán gật đầu.
Kết quả cậu vừa xoay người đã bị Chu Niệm Viễn kéo trở lại, hôn thêm nửa ngày.
Lúc đi ra, Quan Phán chính là được Chu Niệm Viễn nửa dìu nửa ôm.
Mặc dù có chút xấu hổ nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào vô cùng.
Dù cho cậu có ngốc nghếch đến thế nào đi nữa cũng có thể đoán ra được là trong lòng Chu Niệm Viễn cũng có cậu.
Nếu không cũng không hễ một chút là nắm tay rồi ôm, rồi còn lúc nào cũng muốn hôn cậu.
Cho dù có là đóng kịch cũng không cần nhập tâm đến mức mọi lúc mọi nơi đều dính lên người cậu như thế.
Chỉ là cậu rất hiếu kỳ, bắt đầu từ khi nào Chu Niệm Viễn động tâm với cậu.
Không lâu trước đây, cậu còn nghĩ cả đời này Chu Niệm Viễn sẽ không thích mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]