Chu Niệm Viễn cười cười rồi vuốt ve mặt của cậu.
Quan Phán bất ngờ không thôi mà hỏi: “Những việc này…anh…”
Cậu muốn hỏi, có phải mọi chuyện anh đều biết, hoặc đúng hơn là anh đều có can dự vào.
Lúc đầu bệnh tình của ba cậu rất nặng, là giám đốc hạng mục chủ động cho nhà cậu mượn tiền, sau này cả chuyện mua nhà, cũng là do ông góp ý…
Những việc này, chắc có lẽ đều do Chu Niệm Viễn ở phía sau giúp đỡ.
Cậu nhìn Chu Niệm Viễn, kinh ngạc mà không nói ra lời.
Chu Niệm Viễn chỉ nhẹ xoa đầu cậu.
Vành mắt cậu dần đỏ lên, ấp úng nói: “Anh… anh thật sự…”
Khóe môi Chu Niệm Viễn khẽ cong, làm bộ như không hiểu ý cậu mà nói: “Sao?”
Quan Phán nhìn ra biểu tình của anh, liền biết mình đoán đúng rồi.
Cậu nhịn không được mà ôm chặt lấy eo anh, kích động hỏi: “Anh từ khi nào thì thích em rồi?”
Chu Niệm Viễn cười ra tiếng, sau đó chỉ lấy ngón tay nhéo mũi cậu mà không thèm trả lời.
Trong lòng Quan Phán vừa kích động lại vừa hiếu kỳ, rất muốn tiếp tục truy vấn đến cùng.
Đáng tiếc cho dù cậu có nói xa nói gần thế nào thì anh cũng chỉ cười mà không đáp.
Quan Phán thấy vậy cũng không giận, cái kinh hỷ mà anh đem đến cho cậu ngày hôm nay cũng đủ khiến cậu vui vẻ rồi.
Cứ như thế, cậu áp chế lại tâm tình kích động của mình mà về đến biệt thự.
Vốn dĩ cậu nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon/2282395/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.