Chương trước
Chương sau
Edit: Mều.

Thẩm Từ bị hắn chạm vào cũng không nhúc nhích, điều này khiến Tần Ức càng suy nghĩ nhiều hơn, hắn chậm rãi tiến gần đến hôn nhẹ môi cậu.

Có lẽ do phát sốt nên nhiệt độ trên môi Thẩm Từ ấm nóng hơn bình thường, giống như ánh lửa dụ dỗ thiêu thân bay vào, Tần Ức lưu luyến mà hôn thêm chốc lát, cho đến khi cậu có hơi giãy giụa như muốn tỉnh mới nhích ra, giả bộ như không có chuyện gì nằm về chỗ cũ.

Hắn cứ nằm im trong tư thế đó một lúc mới quay đầu lại nhìn, thấy cậu chỉ trở mình chứ không tỉnh.

Đường đường là Tần thiếu mà phải lén la lén lút hôn trộm chồng chưa cưới của mình, nếu truyền tới tai Ôn Dao nhất định sẽ bị cười vào mặt. Tần Ức nhắm mắt lại, không quấy rầy người ngủ say bên cạnh nữa, cũng nằm ngủ tiếp với cậu.

*

Sự thật chứng minh, hôn môi sẽ không nhất định sẽ bị lây cảm thật, Tần Ức chờ một ngày cũng không thấy mình bị lây bệnh, ngược lại thì Thẩm Từ đến trưa cơn sốt lui bớt, cổ họng cũng không còn đau lắm.

Chắc là do uống thuốc trị cảm nên cả ngày cậu  hết ăn rồi lại ngủ, đến tối thì không ngủ được bèn bò dậy muốn đi tắm, bị Tàn Ức túm cổ giữ lại.

Tần Ức lo cậu tắm lại bị nhiễm lạnh nên kiên quyết không cho cậu tắm, nhưng ban ngày Thẩm Từ hạ sốt ra mồ hôi khó chịu cả người, không tắm không được. Hai người giằng co trong nha tắm hết năm phút, Tần Ức đành phải nhượng bộ, cau mày nói: “Vậy tắm đi, mở nước ấm mà tắm, tắm nhanh rồi ra.”

Thẩm Từ cấp tốc đi vào phòng tắm, tắm xong vừa mới quấn khăn tắm đi ra đã bị Tần Ức túm lên giường, đè lại xoa xoa một hồi.

Tuy cách một cái khăn tắm nhưng một tay chế trụ sau cổ, từ sống lưng hạ xuống eo, xuống chút nữa là tới chân của cậu.

Trong lòng Thẩm Từ toát ra cảm giác nguy cơ kỳ quái, trên người chưa mặc gì cả, cảm giác tay đối phương đang hướng tới vị trí nguy hiểm, vội kéo khoảng cách với hắn: “Em…em tự lau!”

Cậu có chút hoảng loạn mà trốn qua một bên, thầm nghĩ Tần Ức khi chuyên chú làm việc gì đó dường như không để tâm đến việc tiếp xúc quá thân mật này. Giống như lúc cậu mới đến Tần gia, Tần Ức giúp cậu điều chỉnh dáng ngồi, tay chạm qua eo, chạm qua tay.

Thẩm Từ ngồi ở mép giường lau khô người thấy đối phương không đưa tay đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có phải mình phản ứng thái quá rồi hay không. dù sao Tần Ức cũng là chồng chưa cưới, vả lại hai người đã ở chung với nhau hơn nửa năm cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi.

Cậu nhớ mình từng nói “Tuyệt đối sẽ bỏ chạy giữa chừng”, bây giờ đối với mấy lười này có hơi mất mặt.

Cậu đột nhiên tránh né hắn cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ ngồi một bên chờ cậu mặc xong đồ, cầm máy sấy lên, ra lệnh nói: “Lại đây.”

Thẩm TỪ nhích lại gần, nghe thấy tiếng máy sấy vang lên bên tai, gió nóng không ngừng thổi tới, Tần Ức một bên sấy một bên giúp xoa xoa tóc cho mau khô.

“Anh học mau ghê,” giọng Thẩm Từ vang lên trong tạp âm của máy sấy, “Lúc trước em cũng sấy giống thế cho anh.”

Tần Ức dừng giây lát, đổi góc độ tiếp tục sấy: “Anh cũng biết, không phải do em dạy.”

Thẩm Từ bị hắn sấy một lúc, chỉ cảm thấy tóc muốn cháy giòn tới nơi, da đầu cũng nóng muốn chết, vội giữ tay đối phương ý bao hắn dừng lại: “Được rồi, khô lắm rồi.”

Tần Ức tắt máy sấy, khảy khảy tóc Thẩm Từ, xác định không còn ẩm ướt nữa mới cất máy sấy đi: “Đi ngủ đi.”

“...Ngủ nữa hả?” Thẩm Từ có chút bối rối, “Ngủ cả ngày rồi, giờ em không buồn ngủ nổi.”

“vậy em giờ muốn làm gì?” Tần Ức sờ trán cậu thấy không còn nóng, nhìn thời gian cũng không còn sớm, “Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi nhiều, ngày mai còn phải lên đi học mà?”

Ngày mai là buổi học cuối cùng, nếu lại nghỉ thêm một ngày, mặc dù không muốn, Thẩm Từ cũng miễn cưỡng nằm xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Ngủ chung đi?”

Tần Ức vừa nằm xuống đã thấy cậu chủ động nhích tới, lăn thẳng vào trong ngực hắn, kéo tay hắn khoác lên eo mình.

Tần Ức thấy hành động của cậu, nhíu mày nói: “Làm gì đó? Không phải là không thích anh chạm vào em à?”

“Không phải mà, vừa rồi chỉ là…phản ứng bản năng,” Thảm Từ ngẩng đầu, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, “Chẳng phải do anh vẫn luôn không chạm vào em sao, nếu anh chạm vào em nhiều hơn để em thích ứng trước, em cũng đâu làm ra hành động như vậy.”

Tần Ức nhíu mày càng sâu —- là tại hắn sai rồi.

Hắn yên lặng kéo góc áo lên che eo đối phương lại, rút tay mình về, kéo chăn đắp kín mít cho đối phương: “Bị bệnh thì đừng nghĩ lung tung, trước khi chúng ta chính thức kết hôn anh sẽ không chạm vào em, bỏ suy nghĩ đó đi em.”

Thẩm Từ: “...”

Chính thức kết hôn là khi nào, là còn ít nhất một năm rưỡi nữa?

Cho nên bọn họ sống chung hơn nửa năm vẫn dậm chân tại chỗ, một chút tiến triển cũng không có.

Tiêu chuẩn đạo đức của Tần Ức không cần phải cao như vậy đâu!

Thảm Từ muốn kiếm lỗ chui, kéo chăn cao lên che kín đầu, lăn khỏi lồng ngực đối phương về chỗ của mình.

Tần Ức thấy cậu hành như vậy, khóe môi nhịn không được mà nhếch lên: “Không ôm anh ngủ à?”

Thẩm Từ rất tủi thân, ồm ồm nói: “Không muốn.”

Ban nãy Tần Ức lau người giúp mình, tại sao lại tránh?

Sao lại không khống chế được bản thân hả?

“Tiến thêm một bước” hôm nay bị chết non giữa đường, Thẩm Từ đành phải ngoan ngoãn đi ngủ, dưỡng sức ngày mai đi học.

Học kì một lớp mười hai kết thúc, đám học sinh được nghỉ đông kèm theo đống bài tập, cặp sách nặng hơn ngày thường rất nhiều, Thẩm Từ đeo không nổi đành bối rối nhờ Ôn Dao xách hộ.

Dù sao cậu cũng không tính làm hết bài tập về nhà, mấy giáo viên cũng đã quen khi cậu không nộp bài tập, trừ khi cậu chủ động nộp còn không thì cán bộ môn sẽ không thu bài tập của cậu, bình thường đã thế, cho nên bài tập kì nghỉ đông cũng thế.

Sau buổi học bù, Thẩm Từ nghỉ thêm mấy ngày là đã đến Tết Nguyên Đán.

Tần gia đón giao thừa giống như cậu nghĩ, không khác gì ngày bình thường là mấy, cùng lắm trong nhà trang trí chút màu đỏ, dán câu đối, tổng thể nhìn có chút qua loa lấy lệ.

Có thể là do ảnh hưởng từ gia đình, Tần Ức không có chờ mong gì với năm mới, Thẩm Từ hiểu, ngày thường Tần Tiềm đã không ở cùng với vợ con, trong nhà lại có người thân tinh thần không ổn định, người làm cũng không dám làm gì lớn, cho dù ai đi chăng nữa cũng sẽ không thích bầu không khí đó.

Sau khi Tần Ức đoạn tuyệt với cha, mẹ bị đưa vào viện điều dưỡng, hắn lại càng không có “nhà”, đừng nói chi đến “ăn Tết với người nhà”.

Nhưng mà, năm nay lại khác, bởi vì có Thẩm Từ cho nên Tần Ức phải ra dáng một chút, để phòng bếp nấu mâm cơm tất niên, chuẩn bị sủi cảo, thậm chí còn lì xì cho Thẩm Từ—-

Lại thêm một thẻ ngân hàng năm trăm vạn nữa.

*500 vạn ~ 1.761.195.243,50 VND

Thẩm Từ vẫn còn một thẻ ngân hàng năm trăm vạn chưa dùng tới, nay lại có thêm năm trăm vạn nữa, trong lúc không để ý cậu đã thành người thân mang ngàn vạn, cậu cũng không biết dùng nó để làm gì cho nên cứ tích góp để đó.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Tần Ức gọi Thẩm Từ ngồi đến bên cạnh mình trên sô pha, nói muốn gọi video cho bà Ngu Xu, dặn Thẩm Từ: “Đừng nói tới chuyện anh bị tai nạn.”

Thẩm Từ có chút kinh ngạc: “Bà không biết chuyện này ạ?”

“Không biết, anh không nói cho bà biết, cũng không cần thiết.” Tần Ức lui xe lăn ra khỏi phạm vi camera, “Hôm nay giao thừa có lẽ bọn họ nghỉ ngơi muộn một chút, bây giờ gọi qua là được.”

Hắn gọi video, qua một lúc mới có người nghe máy, lọt vào mắt là hộ sĩ, cô đặt điện thoại trên bàn, nhìn màn hình mỉm cười: “Cậu Tần Ức, lâu rồi không thấy cậu liên lạc cho chúng tôi.”

Cô nói xong chỉnh góc điện thoại lệch sang một người khác ở trong phòng: “Cậu Tần, một chút nữa chúng tôi phải uống thuốc đi ngủ, cậu đừng nói chuyện với bà Ngu lâu quá nhé.”

Thẩm Từ thấy hộ sĩ rời khỏi màn hình nhưng lại không có tiếng đóng cửa, hơn nữa ống kính cũng nhìn thấy cửa ra vào, cửa phòng vẫn luôn đóng, không có ai đi ra ngoài.

Cho nên… bọn họ toàn bộ quá trình bọn nói gì, hộ sĩ cũng ở đó giám sát sao?

Nơi này đúng là…

Trong lòng Thẩm Từ dâng lên cảm giác khó chịu khó tả, lúc trước cậu trộm tìm hiểu qua viện điều dưỡng này, nói dễ nghe là viện điều dưỡng, chứ thật ra không khác gì cơ sở chuyên chữa trị cho bệnh nhân tâm thần. Cơ sở vật chất đương nhiên tốt hơn bệnh viện tâm thần khác, ví dụ như căn phòng trong màn hình này, bày trí tương đối ấm áp, như một căn phòng ở nhà.

Cậu đang đánh giá căn phòng, liền thấy Ngu Xu điều chỉnh góc máy lại lần nữa, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Tiểu Dập, sao lâu nay không gọi cho mẹ vậy, gần đây bận rộn à?”

Thẩm Từ nhìn bà, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi không còn trẻ nhưng dáng vẻ thùy mị như cũ, bà ngồi nơi đó không giống bệnh nhân tâm thần chút nào, như thể vẫn là “phu nhân Tần Tiềm” ngồi ngang hàng với ông ta.

Nhưng điều duy nhất nằm ngoài dự đoán chính là, tóc Ngu Xu vậy mà đã hoa râm, bà rõ ràng trẻ hơn Tần Tiềm, trông bà chỉ mới ngoài năm mươi, mà đầu đã bạc hơn cả ông ta.

“Vâng, gần đây bận đi diễn nên không để ý,” Tần Ức tự nhiên trò chuyện với bà, dường như không để bụng hộ sĩ vẫn còn ở bên cạnh, “Mẹ gần đây thấy thế nào, mọi thứ vẫn tốt chứ?”

“Mẹ vẫn ổn, nhưng mà Tiểu Dập, bên cạnh con là…?

Thẩm Từ ngồi bên cạnh Tần Ức vẫn luôn không dám mở miệng, lúc này thấy Ngu Xu nhìn về phía mình, ngồi ngay ngắn chào hỏi: “Chào dì ạ.”

“Là chồng chưa cưới của con.” Tần Ức rất tự nhiên nói ra ba chữ này.

“Chồng chưa cưới…” Ngu Xu cân nhắc một chút ý nghĩa của ba chữ này, “Con muốn kết hôn sao? Vậy mà không nói cho mẹ một tiếng, cứ thế mà quyết định kết hôn à?”

Nghe bà hỏi vậy Thẩm Từ có chút căng thẳng, sợ bà không đồng ý, vội quay đầu nhìn Tần Ức xin giúp đỡ.

Ai ngờ Tần Ức cũng không phản ứng gì, bình tĩnh mà “Dạ” một tiếng.

Giống như nói cho bà biết tin này không phải để xin ý kiến, mà là thông báo.

Lúc này, Ngu Xu cũng không nói gì, lại nhìn cậu: “Cậu tên gì?”

“Thẩm Từ ạ.”

Ngu Xu hơi khựng lại: “Thẩm Từ?”

—------

Mều: Tiền không dùng thì ship về đây chị xài cho, chị không ngại nhiều tiền :)))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.