Chương trước
Chương sau
Tần Ức cứng đờ giây lát, lại nhanh chóng khôi phục bình thường: "Đương nhiên là rồi."

"Thật sao?" Thẩm Từ vẻ mặt không tin, "Anh không lừa em đúng không?"

"Lừa em việc này làm gì chứ? Không tin thì em có thể hỏi quản gia."

"Không cần hỏi quản gia, anh làm chứng cho, Tần thiếu hôm nay đúng là có tập phục hồi," Ôn Dao mỉm cười nói, "Nhưng mà nha, hình như chỉ tập chút tạ tay thôi mà phải không?"

"Tạ tay làm sao, anh coi thường tạ tay à?" Tần Ức bất mãn nhìn anh, "Đôi khi, tạ tay tốt hơn nhiều những thiết bị khác."

"Được được, vậy cậu cứ tiếp tục đi, " Ôn Dao đứng dậy đi về hướng phòng ăn, "Tôi đi ăn cơm trước."

Tuy có Ôn Dao làm chứng, nhưng Thẩm Từ vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, duỗi tay niết niết cánh tay Tần Ức, nhìn đối phương nhíu mày, hình như là bị niết đau.

Thẩm Từ nhìn hắn: "Đau ạ?"

"Ừm."

Đúng là có tập thật.

Thẩm Từ thu tay: "Vậy được rồi, lần này tha cho anh đó-- đi ăn cơm thôi, buổi tối em giúp anh mát xa."

Nói xong cũng đi tới phòng ăn.

Tần Ức nhìn bóng lưng cậu, cứ thấy chỗ nào đó cứ là lạ.

Tha cho hắn là ý gì hả?

Có phải hắn bị Thẩm Từ đánh lạc hướng rồi không, vừa rồi người giận là hắn mới đúng chứ?

Tần thiếu một lời khó nói hết mà thừ người trên xe lăn chốc lát, tuy trong lòng có hơi khó chịu, nhưng đề tài đã bị mạnh mẽ gạt qua, hắn mà so đo thì có vẻ rất keo kiệt.

Nên hắn đành mím môi điều khiển xe lăn đi tới phòng ăn.

Thẩm Phú không ở lại, còn lại ba người một bàn ăn có vẻ hài hoà, xem chừng mức độ Thẩm Phú bị Tần Ức doạ sợ về sau chắc không dám tới Tần gia thêm lần nào nữa.

Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Từ như thường giúp Tần Ức mát xa, lại giúp hắn hoạt động cánh tay cùng bả vai một chút, một bên giúp hắn xoa vai, một bên nói: "Ngày mai cũng phải tập đó, không thể bỏ dỡ giữa chừng nha."

"......Biết rồi," Tần Ức có hơi bất đắc dĩ khi đối phương cứ dặn dò mãi, "Anh đã cố gắng rồi, có phải em nên khen thưởng không?"

"Khen thưởng gì ạ?" Thẩm Từ dừng động tác, "Mới kiên trì một ngày đã bắt đầu muốn thưởng rồi sao?"

"Đương nhiên, con người luôn cần cổ vũ mới có thể tiến về phía trước, khen thưởng sẽ kích phát động lực."

Thẩm Từ nghĩ nghĩ, cũng không phải không có lý, hơi hơi bị thuyết phục: "Anh muốn phần thưởng gì nào? Kẹo à? Nhưng hai trước em vừa mới mua cho anh mà."

"Không có kẹo, vậy đồ ngọt khác cũng được."

Đồ ngọt gì cũng được?

Thẩm Từ trong đầu hiện lên các loại đồ ngọt, Tần Ức hình như cũng không quá thích đồ ngọt lắm, mỗi lần đều phải mời mọc mới chịu ăn, chưa bao giờ chủ động muốn ăn, sao hôm nay lại muốn?

Cậu từ phía sau đối phương nhích sang bên cạnh, bắt đầu trải chăn: "Vậy anh nói cụ thể là anh muốn thứ gì chứ?"

Tần Ức không hé răng, quay đầu lại nhìn cậu.

Thẩm Từ chờ một hồi không thấy đối phương trả lời, thắc mắc ngẩng đầu lên thì thấy hắn nhìn mình với ánh mắt không rõ hàm ý, tầm mắt đảo nhẹ qua bờ môi, như ám chỉ gì đó.

Cậu chợt bừng tỉnh hiểu ra -- thì ra cái này "ngọt"!

Muốn hôn thì cứ việc nói thẳng, một hai phải uyển chuyển này nọ, đã sống chung lâu như vậy còn ngại ngùng cái gì không biết.

Mà hình như bọn họ đã lâu rồi chưa hôn.

Thẩm Từ nhích tới, không chút bủn xỉn mà "Khen thưởng", cậu đưa tay ôm cổ đối phương, nhắm mắt lại, tinh tế mà liếm cắn lên môi hắn.

Tần Ức được như ý nguyện, rất không khách khí mà nhận khen thưởng, còn có ý đồ đòi thêm nhiều chút, đòi đến mức Thẩm Từ mém chống đỡ không nổi, vội vàng tìm cơ hội tách ra: "Được rồi, không còn nữa, mới ngày đầu tiên mà đã đòi hỏi nhiều như vậy không ổn chút nào ha? Chờ đến lúc anh có tiến triển lại thưởng tiếp."

Tần Ức chưa đã thèm mà liếm liếm khóe môi, tạm thời được thỏa mãn: "Được, ngủ nào."

*

Sau khi Thẩm Phú rời khỏi Tần gia không hề liên lạc thềm lần nào, nhưng Thẩm Từ lại lưu số anh ta, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Hơn mười ngày sau, cậu lại nghê được tin tức về Thẩm Triệu Thành, rằng ông ta đúng là có phạm tội kinh tế, toà án sắp khởi tố, bị phán mấy năm tù giam thì chưa biết, nhưng chuyện ngồi tù chắc chắn không thoát được.

Mà Thẩm Phú cũng không tìm bọn họ xin giúp đỡ, không biết là ngại mặt mũi, hay là cảm thấy không cần thiết tranh thủ chút ít cho Thẩm Triệu Thành.

Anh ta không tới đương nhiên là tốt nhất, Thẩm Triệu Thành nếu vào tù thật, Thẩm Từ còn ước gì được đốt pháo ăn mừng, căn bản không muốn giúp ông ta chút nào.

Thẩm Triệu Thành khó khăn trầy trật, đem toàn bộ hy vọng đều đè lên người con cả, kết quả lại không chiếm được sự ủng hộ của con cả, quậy đến kết cục vợ bỏ con rời tan nhà nát cửa, còn sắp phải gánh hậu quả ngục tù.

Thẩm Từ ngẫm lại như thế là ông ta bị trừng phạt đúng tội.

Cậu không để tâm chuyện của ông ta nữa, tin tức truyền tới tai thì nghe, không truyền tới thì cũng chẳng chủ động hỏi thăm. Cậu có chuyện còn quan trọng hơn phải làm -- kì thi tuyển sinh nghệ thuật còn một tháng nữa là tới rồi.

Khoảng thời gian này cậu hoàn toàn bỏ luôn bài tập về nhà, buổi chiều không ở lại tiết tự học mà về nhà luôn, như thế mỗi ngày Thẩm Từ có thêm ba mươi phút hoặc một tiếng để luyện đàn, đây là thời điểm chạy nước rút, nhất định phải nắm bắt không kẻ hở.

Kỳ thi tháng xong kiểm tra xong rồi, bởi vì vội luyện đàn cậu thậm chí không ôn bài, dù thế cậu vẫn đạt hạng nhất, hơn nữa còn cách hạng hai 20 điểm.

Bản thân cậu không để ý thành tích lắm, ở trong mắt cậu số điểm này thể hiện "điểm văn hoá không tệ", ngoài ra không có gì nữa.

Nhưng chính cậu không để ý, không có nghĩa người khác không để ý. Mạnh Thư* phát hiện kỳ thi lần này vẫn không đuổi kịp cậu, càng ngày càng cố gắng học nhiều hơn, ngay cả học sinh giỏi bên lớp năm cũng chạy sang lớp sáu hỏi Thẩm Từ là thần tiên nơi nào, có thể từ chênh lệch to lớn như thế mà đè ép cậu ta tận hai lần thế.

*Mạnh Thư là Mạnh Chim Sẻ, học sinh giỏi đầu lớp trước khi Thẩm Từ nhập học (chương 44-45).

Không chỉ bạn cùng lớp mà đến các thầy cô cũng để ý đến cậu, hôm nay sau giờ học, cậu bị thầy Thường giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, nói là có việc muốn nói.

Thẩm Từ tưởng rằng sáng nay bị kẹt xe xém chút bị trễ, mà không may bị thầy bắt gặp, muốn gọi cậu lên nhắc nhở, không ngờ lại thấy vẻ mặt từ ái của thầy Thường, nhẹ giọng nói: "Thẩm Từ, hôm qua thầy hiệu trưởng nói với thầy là giáo viên bên lớp chọn muốn em, em xem em có muốn chuyển lớp không?"

"Dạ?" Thẩm Từ sửng sốt, "Lớp 12 rồi mà vẫn có thể chuyển lớp sao ạ?"

"Gần như là không thể, nhưng mà nếu thành tích luôn đứng đầu, lọt top đầu trong mấy lớp thường, và bản thân tự tin với khả năng bản thân thì có thể đăng ký xin chuyển lớp. Thầy lúc trước cũng hỏi qua Mạnh Thư, nhưng trò ấy không muốn, cha mẹ trò ấy cũng nói đứa trẻ này thà làm đầu gà hơn đuôi phượng, thà đứng đầu lớp thường còn hơn đứng lưng chừng lớp chọn, bảo rằng như vậy ảnh hưởng đến sức học tập."

Thầy Thường kiên nhẫn giải thích: "Bạn học bên lớp năm kia là từ lớp chọn chuyển qua, có thể là không quên với không khí bên lớp chọn, thấy áp lực, thành tích luôn đứng cuối lớp. Nhưng khi đến lớp bình thường thì điểm lại vượt trội."

Thẩm Từ thấy kì lạ: "Nhưng thầy ơi, em thi nghệ thuật, mà học sinh thi nghệ thuật thì không cần phải vào lớp chọn phải không ạ?"

Thầy Thường thở dài: " Thầy biết chứ, cậu Tần đã nói cho thầy biết em chuẩn bị thi nghệ thuật. Thầy vốn chẳng nghĩ tới, là do hiệu trưởng tìm thầy nói thành tích của em quá tốt, học ở lớp thường thì không khỏi có hơi lảng phí tài năng, bây giờ chỉ mới vào học được hai tháng chuyển lớp vẫn còn kịp, học lớp chọn không chừng có thể nhiều thêm vài trường đại học tốt để chọn lựa."

Thầy cẩn thận nói tiếp: "Nếu không... em suy nghĩ thêm một chút? Thành tích tốt như vậy đi thi nghệ thuật có hơi lãng phí, bây giờ em đổi ý, về cơ bản với điểm số của em thì không có gì đáng lo cả."

Thẩm Từ lắc đầu: "Em không cảm thấy thi nghệ thuật là lãng phí ạ, em chỉ muốn thi vào học viện âm nhạc, từ nhỏ đã muốn, đến bây giờ vẫn thế sẽ không thay đổi. Cứ cho là với điểm số hiện tại có thi đậu trường trọng điểm, nhưng nó không phải là mong muốn của em. Trong tình huống này, có phải là chọn trường đại học có chuyên ngành mình yêu thích sẽ tốt hơn là chọn một trường đại học phù hợp với điểm số của bản thân nhưng mình không thích không ạ?"

Đã từng, cậu không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chọn trường đại học nằm trong khả năng. Bây giờ quyền được chọn nằm trong tay cậu, cho dù ngôi trường cậu chọn nó không phải ngôi trường tốt nhất, thì cậu cũng phải theo tới cùng.

Thầy Thường nghe cậu nói vậy, biết ý cậu đã quyết mình có khuyên thêm cũng vô ích, vỗ vỗ vai cậu: "Không sao, thầy ủng hộ quyết định của em."

Đang nói, đột nhiên thầy tiến lại gần, nhỏ giọng nói: " Thật ra thầy biết em sẽ không đồng ý, nhưng... nếu thầy mà từ chối thì không hay cho lắm, không thể không chừa mặt mũi cho thầy hiệu trưởng được, nên thầy mới hỏi lại em, không có gì sao đâu."

Thẩm Từ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Được rồi, giờ thầy đi gặp thầy hiệu trưởng, em cũng nên vào lớp đi, chuông sắp reo rồi."

Thẩm Từ chào tạm biệt với thầy, rời khỏi văn phòng, đứng ở cửa không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nhìn qua hướng của mấy lớp chọn, chính là lớp 1 và lớp 2, ngược hướng với lớp thường bọn cậu, muốn đi qua đó phải thì phải đi vòng hành lang, hai bên không ai ảnh hưởng đến ai.

Với thành tích của cậu, vào lớp chọn cùng lắm chỉ đứng giữa, nếu không thể lọt tóp 20 thì chỉ có thể nằm ngoài tóp 30 của lớp, cho nên cậu cũng không thích lắm.

Khi chuông vào học vang lên, cậu khẽ siết chặt tay rồi quay lại lớp học.

Tiết này là tiết địa lý nhưng giáo viên vẫn chưa vào lớp, cậu vào lớp từ cửa sau cho nên hấp dẫn không ít sự chú ý.

Mấy học sinh trong lớp vẫn đang nói về cậu, nhưng nội dung hoàn toàn không giống nhau. Ví dụ như bây giờ nội dung cậu nghe thấy ai đó nói:

"Lạ thiệt nha, cậu ấy không thèm nộp bài tập về nhà, sao lại có thể đứng đầu lớp được nhỉ?"

"Thế mà cậu còn chưa hiểu nữa hả, không nộp bài tập về nhà mà vẫn đứng đầu, mới chân chính là học sinh giỏi đó."

"Thế sao cậu không nói không cần học cũng đứng đầu lớp đi?"

"Đó là học sinh thần tiên luôn rồi."

"Tôi không tin, theo tôi thấy á, có khi khi cậu ấy về nhà lén học thêm thôi. Bề ngoài thì có vẻ không quan tâm, nhưng sau lưng cậu ấy chăm học hơn ai hết."

"Thôi đi, người ta là học sinh nghệ thuật, mỗi ngày tan học đều nóng lòng chạy về luyện đàn, sách cũng không mang về, về nhà đọc sách bằng niềm tin à?"

"Học sinh nghệ thuật? Thi đứng nhất?"

"Cậu không biết hả?"

"Không biết, thế sao cậu biết được?"

"Thầy chủ nhiệm nói, cái này cũng đâu phải bí mật đâu, mấy thầy cô trên văn phòng ai cũng biết, cậu đi hỏi là biết mà, nhìn là biết cậu chưa chưa bao giờ lên văn phòng nè."

"Tôi...Tôi cũng là học sinh nghệ thuật, có lỗi ghê, mất mặt học sinh nghệ thuật quá."

Bọn họ đang nói, lớp phó ngồi bên cạnh Thẩm Từ bỗng thò đầu sang, nói với cậu: "Này, chia sẻ chút bí quyết học tập đi? Không làm bài tập mà có thể thi đứng đầu, tóm lại là làm cách nào thế?"

Lời cô vừa dứt, tiếng thì thà thì thâm biến mất ngay lập tức, như thể mọi người đều cùng nín thở ngưng thần chờ cậu chia sẻ bí quyết học tập của mình.

Thẩm Từ xấu hổ gãi mặt: "Không có gì đâu, chỉ là trong lớp chú ý lắng nghe, không phải là tôi không làm bài tập mà là đôi khi tôi tranh thủ lúc không có tiết hoặc là giờ nghỉ trưa mà làm. Với lại thầy cô cũng sẽ sửa bài tập về nhà, nếu không làm thì thầy cô cũng sẽ giảng trong lúc dạy mà."

"Rồi sao nữa?"

"Hết rồi."

Cả lớp rơi vào im lặng.

Mấy học sinh nghe lén đều thất vọng thở dài: "Giải tán đi, đừng nghĩ nữa, cần phải thông minh đó."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.