Thẩm Từ đáp lại một tiếng, nhưng mãi chẳng chịu đi, ôm cánh tay Tần Ức không định buông ra, cả người dựa vào trong lòng hắn, vùi đầu vào hõm vai đối phương.
Tần Ức có hơi bất đắc dĩ, muốn đẩy cậu ra nhưng lại không đành lòng, đành phải tiếp tục duy trì tư thế này: “Sao vậy, đau lòng cho anh sao?”
Thẩm Từ khó chịu “Ừm” một tiếng, hít hít cái mũi, Tần Ức quay đầu lại: “Không phải chứ, em khóc à? Anh còn chưa nói đau mà em đã đau giúp anh trước rồi.”
“…… Không khóc,” Thẩm Từ buông hắn ra, đôi mắt hơi đỏ, giống như là cố kìm nén giọt nước mắt chực trào ra, cậu cụp mắt xuống, tâm trạng rõ ràng là đang không vui, “Từ trước đến nay anh chưa bao giờ chủ động nói với em về tình hình của anh, lần nào em cũng phải hỏi anh cả.”
“Bởi vì không có gì để nói,” Tần Ức bảo, “Anh càng nói nhiều, em lại càng lo lắng cho anh, đúng không? Lúc nào cũng nói với em là anh khổ sở ra sao, như thể cố ý lừa gạt sự thương hại của em vậy.”
“Không phải đâu!” Thẩm Từ nhíu đôi lông mày thanh tú, có vẻ rất không vui, “Chúng ta đã kết hôn rồi, đương nhiên phải càng hiểu rõ nhiều hơn về đối phương chứ.”
“Vậy thì cũng không thể mình em đơn phương hiểu rõ anh được,” Tần Ức chuyển trọng tâm mà không một dấu vết, “Em cũng không nói với anh tình hình của em mà? Chẳng hạn như ba em đối xử với em không tốt, rõ ràng em thích dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-voi-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/2875699/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.