Tần Ức có chút bất đắc dĩ, đưa tay giúp cậu sửa mái tóc đã sấy khô, vẫn có hơi lo lắng: “Tự mình học không sao chứ?”
“Không sao hết, anh yên tâm đi, em rất am hiểu tự……”
Thẩm Từ đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại, tự hỏi bản thân cậu đang muốn nói cái gì, rất am hiểu việc tự học?
Tại sao cậu lại có ấn tượng này về bản thân mình nhỉ?
Cậu hơi bối rối, lại nghe thấy Tần Ức “hửm” một tiếng, hình như không nghe rõ cậu vừa mới nói gì.
Thẩm Từ vội hoàn hồn lại: “À, ý em là mấy môn văn hóa thì không có vấn đề gì, em đã tra thang điểm của đại học Yến thị mấy năm trước rồi, yêu cầu với mấy môn văn hóa không cao lắm.”
“Em tự tin vậy là tốt rồi,” Tần Ức không kiên trì hỏi nữa, “Ngày mai không đi học, vậy ở nhà luyện đàn đi.”
“Dạ.”
Cậu vốn định mỗi ngày tan học về luyện đàn, Nhất trung Yến Dương không yêu cầu học sinh ngoại trú phải học tiết tự học buổi tối, bình thường tan học về đến nhà cũng đã 6 giờ chiều, chỉ cần cậu hoàn thành bài tập nhanh một chút, buổi tối ít nhất có thể luyện đàn hai, ba tiếng đồng hồ.
Nhưng hôm nay bị Tần Tiềm quấy rối, kế hoạch tan thành mây khói.
Vừa nghĩ đến Tần Tiềm, Tần Ức hình như cũng đang nghĩ đến ông ta, giọng điệu có chút do dự: “Không muốn đi học, là vì chuyện xảy ra lúc tan học hôm nay sao?”
Thẩm Từ hít một hơi thật sâu.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Tần Ức lộ ra vẻ xấu hổ: “Em yên tâm, mấy chuyện như vậy từ nay về sau sẽ không xảy ra nữa, đừng vì vậy mà sợ đi học.”
“……Em không sợ,” Thẩm Từ ôm lấy cánh tay hắn, “Em chỉ đang tức thôi, ông ta dựa vào đâu mà nói anh như vậy, ông ta là gì chứ, cho dù ổng rất tốt đi, thì cũng không thể nói mấy lời khó nghe như vậy để công kích anh, ông ta còn là người chắc? Cũng xứng làm cha sao?”
Thẩm Từ nói, dần dần trở nên kích động: “Em còn tưởng rằng ba em đã đủ khốn nạn rồi, không ngờ là còn có người khốn nạn hơn, bây ngờ nghĩ lại em vẫn thấy hối hận, sao lại dùng nước ấm tạt ổng nhỉ, đáng ra em phải tạt nước sôi mới đúng!”
Tần Ức nhìn bộ dạng đầy phẫn nộ này của cậu, tâm tình vốn đang nặng trĩu bỗng thả lỏng rất nhiều, hắn còn xoa đầu Thẩm Từ: “Nếu lần sau gặp lại, em lấy nước sôi tạt ông ta.”
Thẩm Từ hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, em không muốn nhìn thấy mặt ông ta, ổng không xứng được giống anh.”
Ngay cả câu “Cha giống con trai” còn nói ra được, có thể thấy cậu thực sự tức giận.
Tần Ức miễn cưỡng chấp nhận câu “Tức giận nên không muốn đi học”, cuối cùng rút tay lại: “Ngủ ngon.”
Thẩm Từ tắt đèn đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối, trong bóng tối, cậu lại ôm hắn, thì thầm: “Ngày mai có thể dậy muộn, ngủ nhiều chút đi.”
“Ừm.”
*
Sự thật chứng minh, Tần Ức dù muốn cũng không thể dậy sớm được, có lẽ do chứng trầm cảm phát tác, đêm đó hắn mất ngủ, mặc dù đi ngủ sớm nhưng ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mãi đến 3 giờ sáng mới hoàn toàn ngủ say.
Hơn 8 giờ Thẩm Từ tỉnh dậy, thấy hắn vẫn còn ngủ, không nỡ quấy rầy, một mình cậu rửa mặt ăn cơm trước.
Tối hôm qua cậu đã xin phép thầy chủ nhiệm—— bởi vì tình huống đặc thù của cậu, trước khi khai giảng, Tần Ức đã đánh tiếng trước với nhà trường rồi, chỉ cần xin nghỉ thì giáo viên sẽ đồng ý, cho nên thầy chủ nhiệm cũng không hỏi gì thêm, chỉ bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Chắc thầy Thường cho là cậu bị ốm, nhưng thực ra Thẩm Từ còn đang nhảy nhót tung tăng, chỉ có vết thương trên cổ tay ngày hôm qua bị Tần Hạo nắm chặt hơn một chút, hôm nay chuyển thành màu xanh xanh tím tím, cậu lo lắng nhìn chằm chằm hồi lâu, muốn tìm cách để che lại.
Sáng sớm, Ôn Dao đến Tần gia, được quản gia mời vào ăn sáng, lúc này anh cùng Thẩm Từ xem xét vết thương trên cổ tay cậu, tốt bụng đề nghị: “Anh khuyên em đừng che, dù có che thì em ở cùng Tần Ức cả ngày, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, nếu như bị cậu ta phát hiện, chắc chắn sẽ không vui.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Thẩm Từ luôn cảm thấy cụm từ “Ở cùng với Tần Ức” có chút kì lạ, cậu nhìn Ôn Dao, thầm nghĩ, hiện tại Tần Ức có lẽ đang trong giai đoạn phát tác trầm cảm, không nên chọc vào hắn thì hơn.
Vì thế cậu từ bỏ ý định này, nhờ Ôn Dao giúp phun một ít thuốc Vân Nam bạch dược, thầm nghĩ chắc Tần Ức không có cách nào bắt bẻ cậu rồi.
Song lại có chút nghi hoặc: “Ôn Dao ca, hai tháng trước anh với Tần Ức không phải mới gặp nhau lần đầu à, sao em thấy anh còn quen thuộc với anh ấy hơn cả em nữa?”
“Có sao,” Vẻ mặt Ôn Dao không đổi, “Tính tình của cậu ta không phải dễ đoán sao, ham muốn kiểm soát mãnh liệt, tiếp xúc với cậu ta một lần là hiểu mà."
Ham muốn kiểm soát?
Tuy nhìn qua cũng có chút chút, nhưng cậu tiếp xúc một thời gian mới phát hiện ra, Ôn Dao vừa nhìn một lần đã biết…… Là do cậu không nhạy cảm sao?
Thẩm Từ cũng không nghĩ nhiều, nhân lúc người nào đó còn chưa thức dậy, đến trường trước để lấy sách.
Cậu cùng Ôn Dao lên xe, dưới sự hộ tống của anh đi đến trường học, cậu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, giống như đã từng vô số lần cùng Ôn Dao đi học, buổi sáng mỗi ngày sẽ chào tạm biệt anh, mỗi khi tan học đều sẽ bắt gặp bóng dáng anh tươi cười đến đón cậu ở cổng trường.
Cậu rõ ràng không có ký ức của nguyên chủ, nhưng lại luôn cảm thấy quen thuộc với một vài thứ, điều này khiến cậu cảm thấy rất kì lạ, thỉnh thoảng còn thấy bất an, sợ rằng một ngày nào đó, bản thân bị thế giới này đồng hóa.
“Mới chớp mắt mà em đã lớn như vậy rồi,” Ôn Dao đột nhiên mở miệng, “Lúc anh mới đến Thẩm gia, em mới năm tuổi, lúc đó mẹ em vừa qua đời, em ở nhà cả năm trời không đi nhà trẻ, ba em cũng mặc kệ nên em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Thẩm Từ ngẩng đầu, nhớ tới một đoạn trong nguyên tác viết.
Có vẻ như bởi vì mẹ qua đời, nguyên chủ vẫn luôn ở bên cạnh Ôn Dao nên có cảm tình sâu đậm với anh, coi anh như chỗ dựa kí thác tình cảm cũng là lẽ đương nhiên.
“Sau đó em lên học tiểu học, anh học cấp 3, em tan học sớm, anh phải xin nghỉ để đi đón, anh cũng đi họp phụ huynh cho em, thỉnh thoảng thì dì sẽ đi, giáo viên luôn hỏi sao ba em không đến.”
Ôn Dao khẽ thở dài, nói: “Thực ra khi đó anh biết em với ba em đoạn tuyệt với nhau, anh còn thấy mừng, mặc dù nhiều năm qua là ông ta trả lương cho anh, nhưng anh không thích ổng, từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa bao giờ quan tâm em. Lúc Thẩm gia có tiền, em muốn cái gì, ông ta cho tiền để anh đưa em đi mua, quà sinh nhật cũng chưa từng đích thân đi chọn, ngược lại là dì Hướng đến tiệm bánh kem đặt bánh cho em, năm nào em cũng ăn bánh kem chocolate mãi không chán.”
Thẩm Từ nhìn anh, thầm nghĩ nguyên chủ cũng thích ăn bánh kem chocolate sao?
Cho nên lần trước Tần Ức đột nhiên cho cậu ăn bánh kem chocolate, chẳng lẽ là hỏi Ôn Dao?
Ôn Dao: “Sau này em nói muốn học đàn, ba em lại cho tiền để anh mua cho cậu, anh với dì Hướng đến cửa hàng dương cầm chọn cho cậu một cây, mời giáo viên dạy, sau buổi học đầu tiên, còn hào hứng hỏi ba em là em chơi có tốt không, kết quả ông ta đang nghe điện thoại, mất kiên nhẫn, còn bảo em tự chơi một mình.”
Thẩm Từ không có đoạn ký ức này, nhưng khi nghe lại cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại, Ôn Dao lại nói: “Hôm đó em có vẻ rất buồn, sau đó em không bao giờ hỏi ông ta nữa. Anh chỉ là vệ sĩ của em, không nên nói xấu ông ta trước mặt em, nhưng những chuyện này anh đều chứng kiến, kìm nén nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.”
Đột nhiên anh cười, nụ cười lạnh lùng, khóe môi cong lên thành một đường sắc bén: “Bây giờ ông ta xứng đáng bị như vậy.”
“Đừng gọi ông ta như vậy,” Thẩm Từ nói, “Cứ gọi thẳng tên là được, Thẩm Triệu Thành.”
Ôn Dao nghe vậy ngẩn ra, kỳ quái nhìn cậu: “Em bị Tần Ức đồng hóa à, Tần Ức cũng không cho phép người khác gọi Tần Tiềm là ba đó.”
“Đúng vậy,” Giọng điệu của Thẩm Từ vẫn rất khó chịu, “Loại cha khốn nạn này, ai thích thì gọi đi, dù sao em cũng không gọi, dì ly hôn với ông ta là đúng rồi, nếu không lại phải giống như mẹ Tần Ức……”
Cậu nói được một nửa thì ngừng, tài xế thận trọng nói xen vào: “Thẩm tiểu thiếu gia, ngài Ôn, đến trường học rồi ạ.”
Ôn Dao cùng cậu xuống xe, cùng cậu đi đến cửa lớp: “Em đi đi, anh ở đây đợi em.”
Đang trong giờ giải lao, rất nhiều học sinh không có ở trong lớp, Thẩm Từ nhanh chóng thu dọn mấy quyển sách cậu muốn đọc, chợt nghe thấy có người hỏi: “Hôm nay sao lại không đến lớp, ốm à?”
Là lớp phó.
Thẩm Từ cười với cô, nói dối: “Có hơi cảm.”
“Ồ,” Đối phương cũng không ngạc nhiên lắm, “Hôm nay tớ báo cáo sĩ số lớp cho thầy chủ nhiệm nhưng cậu không có ở đây, thầy nói với tớ là sức khỏe của cậu không tốt, có thể thường xuyên xin nghỉ học, về sau không cần để ý đến cậu —— Về nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Thẩm Từ: “……”
Mặc dù thân thể không tốt cũng là một lý do chính đáng, nhưng cậu thực sự không muốn các bạn cùng lớp nghĩ rằng cậu khó tính……
Cơ mà đó cũng không phải là chuyện chính, cậu cầm sách chuẩn bị rời đi, lại phát hiện học sinh giỏi đang làm bài tập trong giờ giải lao, cậu đến rồi đi mà không thèm nhìn cậu lấy một cái, có thể nói là cực kì chuyên tâm.
Thẩm Từ không dám quấy rầy học sinh giỏi làm bài, tay chân nhẹ nhàng rời đi.
*
Lúc Tần Ức tỉnh dậy đã hơn 9 giờ sáng.
Hắn rất muốn ngủ thêm một lát, nhưng đồng hồ sinh học đã bị Thẩm Từ điều chỉnh hai tháng vẫn đúng giờ đánh thức hắn, hắn khó khăn mở mắt ra, cảm thấy thân thể mệt mỏi đến mức không thể gượng dậy nổi.
W.️t.t.pa/d Nguyệt Tịnh Quân, đừng đọc nơi khác!
Chờ hắn vất vả vật lộn ngồi dậy, lại không biết đụng tới dây thần kinh nào mà bắp chân đau nhói, lần này khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn thử cố xoa dịu bắp chân đang co rút, nhưng cơn đau ngày càng nặng hơn, hắn vô thức mở miệng gọi: “Thẩm Từ, Thẩm Từ!”
Gọi xong lại cảm thấy có gì đó không đúng —— từ khi nào hắn lại ỷ lại Thẩm Từ như vậy, nhờ cậu giúp đỡ cả những việc vặt vãnh như vậy sao?
Tần Ức lập tức đè xuống ý nghĩ không nên tồn tại này, định mặc kệ cơn đau co rút rồi xuống giường, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, giọng của Thẩm Từ lọt vào tai: “Ca ca, anh vừa mới gọi em đúng không?”
“……” Tần Ức lập tức quay mặt đi, “Không có, em nghe nhầm rồi.”
Thẩm Từ vừa vào nhà, quần áo còn chưa thay, sợ Tần Ức tỉnh dậy phát hiện mình không có ở đây, cậu vội vàng chạy vào phòng ngủ, vừa tới cửa thì nghe thấy có người gọi cậu, vội đẩy cửa đi vào.
Cậu đặt cặp sách qua một bên: “Không thể nào, rõ ràng em nghe thấy tiếng anh gọi em mà.”
Tần Ức cũng không muốn tranh luận cùng cậu, bất đắc dĩ nhượng bộ: “Chân bị chuột rút, em đến…… Giúp anh một chút.”
“Chỗ này sao?” Thẩm Từ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, duỗi tay xoa bóp bắp chân cho hắn, “Đã bảo anh phải phơi nắng nhiều mà, nếu không thì uống mấy viên canxi ấy?”
Tần Ức mím môi: “Ngày nào cũng phơi.”
“Mỗi ngày ngồi bên cửa sổ một lúc mà gọi là phơi nắng?” Thẩm Từ ngẩng đầu lên, khó tin mà nhìn hắn, giống như muốn xác nhận lời này của hắn có thật không, “Đợi thời tiết mát mẻ hơn một chút, em cùng anh ra ngoài đi dạo, anh thấy thế nào? Ở ngay trong hoa viên thôi.”
Tần Ức kiên quyết từ chối: “Không đi.”
Thẩm Từ cũng không biết người đàn ông này đã bao lâu rồi chưa ra khỏi nhà, thấy hắn từ chối dứt khoát như vậy, đành không khuyên nữa: “Có đỡ hơn không?”
Được cậu mát xa cho một phen, đau nhức giảm đi rất nhiều, Tần Ức nhíu mày, từ từ mở mắt ra: “Ừm.”
Thẩm Từ lại giúp hắn xoa thêm chút nữa mới đứng lên, muốn đỡ hắn lên xe lăn: “Đi rửa mặt đi.”
Nhưng lại không ngờ hôm nay Tần Ức cực kì yếu ớt, tay vịn của xe lăn bị trượt nên trực tiếp ngã trở lại, cậu muốn đỡ hắn nhưng lại không thể, ngược lại khiến mình bị ngã, lúc vội vàng cố giữ thăng bằng, một chân quỳ xuống giữa hai chân của đối phương.
Tác giả có lời muốn nói: Tới thêm xí nữa thì hoạt động hạnh phúc sau này coi như bay màu nhá.
Mều: ↑ Hiểu hơm? Tới thêm tí nữa là gà "què" thành gà què thiệt. Từ đó hoạ miiii... à thôi =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]