Chương trước
Chương sau
Bây giờ luật sư Mạnh chỉ còn vụ kiện của Tôn Vân Chu nên không bận lắm. Anh bắt đầu suy nghĩ kĩ về vấn đề cá nhân.

Điều kiện kinh tế của anh không tệ so với những người cùng trang lứa, nhưng Trần Ngộ có thể tự chủ về tài chính. Ngoại hình anh cũng rất khá nhưng chắc chắn thua Trần Ngộ một chút.

Học vấn và gia cảnh của anh thì không biết là ưu điểm hay gánh nặng đối với Trần Ngộ…

Nhìn một cách toàn diện thì Trần Ngộ chọn người khác âu cũng là hợp tình hợp lí.

Luật sư Mạnh không hề khó chịu vì anh không được người ta chọn. Bình tĩnh nhớ lại những gì đã thấy hôm nay, anh hơi kiêu ngạo mà nghĩ đối thủ trẻ tuổi này có khi chẳng hợp với Trần Ngộ xíu nào.

Yêu đương thì đúng là tình cảm hơn lí trí, nhưng hôn nhân thì không như vậy.

Nếu Trần Ngộ chọn đi xem mắt thì chắc chắn anh ta muốn một mối quan hệ ổn định.

Ổn định.

Mạnh Đình Xuyên suy nghĩ một chút rồi tạo một văn bản trống và gõ mấy trăm chữ. Lướt con trỏ đến dòng ‘yêu thích hoa’ ở cuối, anh nhập thêm mấy chữ ‘cần được xác minh’.

Tôn Vân Chu gọi đến chắc là để hỏi thăm tiến độ vụ kiện. Mạnh Đình Xuyên nhấc máy thì chợt nghĩ ra điều gì đó. Anh thu gọn file lại, mở trang web tư liệu của cơ quan hành chính địa phương và điền tên Trần Ngộ vào.

Chỉ có có một hồ sơ.

Tôn Vân Chu gọi thêm mấy lần thì luật sư Mạnh mới trả lời: “Hôm qua mới nộp đơn kiện rồi.”

“Ồ.” Tôn Vân Chu dù sao cũng là người học luật, anh ta biết tiến độ cũng không nhanh như vậy nên tùy tiện hỏi về căn nhà: “Ông hỏi trai đẹp xem mắt xem người ta có mua căn nhà đó không?”

Mạnh Đình Xuyên đóng hồ sơ mà không bấm vào xem chi tiết, thẳng thừng trả lời: “Không mua.”

“Cậu ta nói với ông rồi hả?” Lời nói của Tôn Vân Chu có chút thăm dò: “Tôi tưởng ông nói hai người không thân thiết tới vậy?”

“Không.” Mạnh Đình Xuyên kiên quyết nói: “Cậu ấy sẽ không mua nhà cao tầng.”

Dựa vào biểu hiện của Trần Ngộ ngày hôm đó, anh ta sẽ không mua một nhà ở nơi có thang máy.

“Được thôi.” Tôn Vân Chu có chút tiếc nuối nói: “Tôi còn nghĩ nếu hai người thành đôi thì tôi bán cũng không lỗ, coi như là quà tặng đi. Nếu người khác mua thì tôi tăng giá, thêm tiền trang trí phải mấy triệu nữa.”

“Nếu muốn tặng thì căn biệt thự ở Cảnh Hồ được hơn.”

“Ông còn dám nói à, tôi mà treo căn ấy lên thì mai cả nhà tôi phá sản.”

“Ai mà thèm cái nhà tổ của ông. Tôi nói căn nhà giai đoạn một Cảnh Hồ ấy…”Luật sư Mạnh nhắc khéo: “Ông mua từ bảy năm trước.”

“Mẹ kiếp.” Tôn Vân Chu mắng: “Tôi thuận miệng nhắc tới thôi mà ông còn nhớ rõ. Tên ông là Mạnh Bái Bì hả?”

Tôn Vân Chu gắn họ của luật sư Mạnh vào Chu Bái Bì – ác bá địa chủ trong truyện ‘Nửa đêm gà gáy’ của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động.



Mạnh Đình Xuyên khách quan phân tích: “Ông sống một mình, có thể sẽ không kết hôn ở đây, thích ở nhà cao tầng. Hiện tại đầu tư bất động sản không lãi lắm nên thay vì để căn nhà đó lại thì chẳng thà ông bán đi.”

Tôn Vân Chu do dự một chút: “Vậy ông chờ tôi suy nghĩ.”

“Ủa…” Anh Tôn chợt nhận ra: “Không phải ông nói hai người chưa tới giai đoạn tài sản chung à?”

“Tôi đang lên kế hoạch cho tương lai.”

Mạnh Đình Xuyên cúp điện thoại. Anh ngồi yên một lúc rồi lại gõ vài chữ vào hồ sơ. Sau đó, anh mở trình duyệt rồi gõ ‘sợ bóng tối’ vào ô tìm kiếm, sau lại xóa đi và gõ ‘sợ không gian kín’ và rồi nhấn enter để tìm thông tin.

*

“Hội chứng sợ không gian kín?”

Khi Trần Ngộ nói muốn mua một tòa nhà cũ không có thang máy, giám đốc Ngô vô cùng kinh ngạc vì những căn nhà mới thường phải có thang máy.

Hầu hết những ngôi nhà cũ có diện tích nhỏ hơn, có vài căn vị trí không tồi nhưng Trần Ngộ nói rõ anh không cần nhà đúng tuyến trường học, ngân sách anh đưa ra cũng đủ cao nên giám đốc Ngô thực sự không hiểu tại sao anh lại thay đổi quyết định.

Trần Ngộ đành phải nói thật: “Tôi mắc chứng sợ không gian kín nên không muốn đi thang máy mỗi ngày.”

Giám đốc Ngô nhớ tới lần trước gặp sự cố thang máy, quan tâm hỏi: “Vì sự cố lần trước sao?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Không phải, này là lỗi của tôi.”

Giám đốc Ngô tiếc nuối gật đầu: “Vậy anh không mua căn nhà của anh Tôn nữa.”

“Xin lỗi anh.”

“Không có gì phải xin lỗi hết.” Giám đốc Ngô cười nói: “Nói anh đừng chê chứ dân kinh doanh bọn tôi không sợ khách hàng yêu cầu nhiều, chỉ sợ khách hàng không yêu cầu gì cả. Nếu anh không nói rõ thì bọn tôi càng khó giải quyết.”

Ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Mua nhà là chuyện lớn nên anh cứ cân nhắc kĩ lưỡng, rất nhiều nơi ở mấy khu cũ không bằng khu mới, chẳng hạn như chỗ để xe, nhà cửa, phòng cháy chữa cháy, mảng xanh, v.v.”

“Với số tiền anh sẵn sàng bỏ ra, có rất nhiều lựa chọn căn hộ không có thang máy. Biệt thự ở khu Tiểu Cảnh Hồ cũng tốt. Giá cả bây giờ có hơi ‘trệt mương’ nhưng trong vòng hai năm sắp tới có tàu điện ngầm rồi thì giá này cũng không cao đâu.”

Tiểu Cảnh Hồ chính là nơi trước đây giám đốc Vương nói sẽ cho anh một dãy phòng. Chủ đầu tư dùng cái hồ vô danh nào đó để ké tiếng thơm ‘Cảnh Hồ’ vốn đã nổi tiếng, nhưng hai khu này thực ra khác nhau một trời một vực.

Hơn nữa, đi từ toà nhà Lão Ngân đến khu Cảnh Hồ chỉ tốn khoảng mười phút, cho dù đi ô tô hay xe đạp thì cũng gần như nhau. Vì khu vực trung tâm thành phố giới hạn vận tốc chứ trên thực tế, đoạn đường đi chưa đến mười cây số.

Khu Tiểu Cảnh Hồ thì khác, mấy năm trước nếu nói giảm nói tránh thì là ‘ngoại thành’, còn nói thẳng ra thì là ‘nông thôn’.

Bản thân là ông chủ mà Trần Ngộ vẫn phải dành hơn hai giờ để đi lại giữa các quận, nếu ở khu kia thì thôi anh ở lại phòng nghỉ quán cà phê còn tốt hơn. Anh nói: “Nếu biệt thự vừa túi tiền thì tôi có thể cân nhắc. Tôi ở một mình nên không cần nhà quá rộng, chỉ cần cách toà nhà Lão Ngân hai mươi phút đi xe là được.”

“Ừ, để tôi tìm thử cho anh.”

Trần Ngộ quay lại quán cà phê để họp bàn xem ai sẽ phụ trách xe cà phê. Tiểu Lam là người đầu tiên xung phong và nhận công việc quay chụp.



Trần Ngộ gật đầu, nếu những người khác không muốn đi thì anh tự đi. Đây cũng là dịp Tết nên chắc chắn phải tăng ca, có lương và trợ cấp nhưng phải làm thêm trong thời tiết lạnh giá, mọi người không muốn đi cũng là bình thường.

Không ngờ một lúc sau, A Kỳ lại chủ động đến gặp anh và nói: “Ông chủ, anh để em đi đi. Em làm latte art với mấy món đặc biệt được.”

Trần Ngộ lúc đầu không hiểu, thản nhiên hỏi: “Tiểu Lam biết không?”

A Kỳ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Em ứng tuyển vì anh nói có lương tăng ca với cả trợ cấp mà anh? Ba ngày là đủ để em đổi điện thoại mà.”

Sau đó Trần Ngộ mới biết hình như anh lỡ làm tan nát trái tim của chàng trai trẻ tuổi, đến nỗi khi nhìn thấy bó hoa ở quầy lễ tân, anh còn tưởng là của A Kỳ và nghĩ cậu này đúng là đánh nhanh thắng nhanh.

Nhưng biểu cảm của Tiểu Lam không giống như người được nhận hoa, Trần Ngộ ngập ngừng nói: “Của anh hả?”

“Chứ ai?” Tiểu Lam cười ý nhị: “Nhóc lái xe lần trước đưa ạ anh?”

Trần Ngộ lắc đầu. Lận Chiêu là người minh bạch, nếu đã nói rõ ràng thì không nên gửi hoa, nếu chơi bài lạt mềm buộc chặt thì đúng là vụng quá.

Không phải Ninh Thiên Kim, khoan nói ông chủ Ninh không biết gửi hoa, nếu là anh ta thì phải gửi hoa hồng đỏ chứ không phải bó hoa phối màu nhã nhặn thế này. Trần Ngộ hỏi cô: “Ai gửi vậy?”

“Giao hàng đó anh. Bên trong có tấm thiệp, anh xem thử đi?” Tiểu Lam đẩy bó hoa qua, có chút thúc giục nói.

Bó hoa không quá to, bao gồm tulip trắng và hoa lưu ly nhỏ gọn với màu sắc tươi tắn, trong bó hoa có tấm thiệp trắng trông rất đơn giản. Trần Ngộ cầm thiệp lên xem và vô tình nghĩ đến Mạnh Đình Xuyên, trên thiệp chỉ có bốn chữ: Giáng Sinh vui vẻ.

Nét chữ cứng cáp và rất đẹp, không biết đây là nhân viên cửa hàng hoa hay là người gửi hoa viết.

“Không có chữ ký.”

Vẻ mặt Tiểu Lam như hóng chuyện: “Tim anh có ‘rung rinh’ không?”

Trần Ngộ rất bình tĩnh: “Anh còn không biết là ai gửi.”

Cho dù biết thì tim anh cũng không ‘rung rinh’ đâu. Người theo đuổi anh nhiều như vậy, nếu mỗi lần nhận hoa mà đều rung động thì chắc tim anh vỡ nát rồi.

Tiểu Lam đoán: “Có khi nào là luật sư Mạnh không?”

Trần Ngộ vẫn lắc đầu, chết cũng không nói: “Anh không biết.”

Thật ra người đầu tiên anh nghĩ đến là Mạnh Đình Xuyên, đó không phải là suy luận mà là một hi vọng tiềm tàng. Nhưng lý trí mách bảo anh rằng điều này khó có thể xảy ra, luật sư Mạnh không thể tự nhiên có nhã hứng, càng không có lí do gì để bí mật gửi hoa cho anh.

Tiểu Lam đổi cách nói: “Em nghĩ hẳn là luật sư Mạnh.”

Trần Ngộ thản nhiên nói: “Vậy em đợi người ta tới rồi hỏi đi.”

“Em không hỏi.” Tiểu Lam xúi giục anh: “Anh hỏi đi. Anh thêm bạn người ta trên WeChat mà nhỉ?”

Trần Ngộ đáp: “Lâu rồi bọn anh không nói chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.