Chương trước
Chương sau
(Mười lăm)

"Thịnh Tuyển Ninh, mười lăm tuổi, học sinh năm nhất Trường Cao trung số 1 thành Bắc."

"Vâng."

"Thịnh Trường Trạch và Lạc Minh Vũ là cha mẹ của cậu."

"Vâng."

"Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, cậu có thấy bố mẹ có gì bất thường không?"

"Tôi...không biết." Thịnh Tuyển Ninh vẫn còn ngây ngô ngồi trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, trên người vẫn mặc đồng phục cao trung. Cậu bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát khi ở bên ngoài đống đổ nát của ngôi nhà của mình.

"Cậu có biết một tháng trước ở công trường xây dựng của bố cậu, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?"

"Không biết." Ánh mắt Thịnh Tuyển Ninh co lại, môi run rẩy.

Cho dù là Thịnh Trường Trạch, Lạc Minh Vũ, hay Thịnh Tuyển Ninh mười lăm tuổi, đều ghi nhớ một điều, bọn họ đều là người thường. Cho dù Thịnh gia có không tầm thường, cho dù bọn họ có một chút liên hệ với dòng chính của Thịnh gia. Thịnh Tuyển Ninh đã được Thịnh Trường Trạch dạy từ khi còn nhỏ, không cần vì một chút hư vinh, đem dòng họ này coi như đề tài nói chuyện của mình.

Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, nhà bọn họ và Thịnh gia có liên quan không nhỏ.

Thịnh gia cây to đón gió, chuyện lần này bất luận là có người muốn thông qua Thịnh Trường Trạch liên lụy Thịnh gia, hay là Thịnh gia kết thù báo ứng đến Thịnh Trường Trạch, cuối cùng tất cả đều đổ lên đầu Thịnh Tuyển Ninh.

Cậu không biết câu hỏi nào của viên cảnh sát là gợi ý, câu nào là dụ dỗ. Cậu mở to mắt, nước mắt chỉ buồn tẻ mà chảy xuôi. Bây giờ không ai có thể dạy cậu làm thế nào để tránh cạm bẫy trong lời nói của đối phương, cậu cũng không biết câu trả lời nào của mình sẽ tạo thành sai lầm lớn.

Cậu chỉ có thể một lần lại một lần nói: "Tôi không biết."

"Không biết."

"Không biết..."

Ngọn đèn phát ra ánh sáng mạnh bị vặn vẹo, Thịnh Tuyển Ninh theo bản năng đưa tay lên che mắt.

"Chúng tôi biết công ty của bố cậu vì bồi thường cho những công nhân bị tai nạn tại công trường, vòng quay tài chính đã đứt gãy. Ông ấy đã thử rất nhiều cách để có được khoản đầu tư lớn trong một tháng qua. Nhưng hiển nhiên, cho đến trước khi xảy ra hỏa hoạn, hoạt động của công ty đứng tên ông ấy vẫn trong trạng thái tê liệt như cũ."

"Nguyên nhân gây ra hỏa hoạn là do rò rỉ khí gas, chúng tôi nghi ngờcha mẹ của cậu rất có khả năng là tự sát."

"Mà công ty của bố cậu thiếu nợ 400 vạn, chỉ có thể để cậu trả, cậu mới chỉ có mười lăm tuổi."

400 vạn, từ đây đè ở trên người Thịnh Tuyển Ninh.

Rõ ràng buổi sáng vẫn còn tốt, như thế nào chỉ qua mấy giờ, cậu liền hai bàn tay trắng. Không người thân, không tiền bạc, không quyền lựa chọn tương lai.

Cậu đột nhiên hận họ Thịnh của mình, dòng họ này phong quang vô hạn, lại chưa bao giờ mang lại cho cậu bất kỳ lợi ích nào. Sau khi nhà Thịnh Tuyển Ninh xảy ra chuyện, cậu chưa bao giờ liên lạc với dòng chính của Thịnh gia. Nếu Thịnh Trường Trạch trong vòng một tháng đã tìm hết tất cả biện pháp, cũng không thể giải quyết được 400 vạn này. Cậu chỉ là một học sinh cao trung mười lăm tuổi, không có khả năng có mặt mũi hơn so với cha mình nhi.

Thịnh Tuyển Ninh không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu nhân tâm quỷ kế trong sương mù gì đó, cậu vội vàng xử lý hậu sự cho cha mẹ, nộp đơn phá sản công ty, tạm dừng việc học, kiếm tiền, tìm bất kỳ nơi nào có thể ổn định cuộc sống...

Cái ngày tròn mười lăm tuổi đã vạch ra một ranh giới rõ ràng trong cuộc đời của Thịnh Tuyển Ninh, chuyện quá khứ và người đều bị bỏ lại ở đó, cậu từ chăn ấm nệm êm, lao đầu vào thế tục phàm trần.

Thịnh Tuyển Ninh mười lăm tuổi có lẽ không thể chấp nhận được, năm năm sau, cậu vẫn là dựa vào dòng họ này trả hết nợ, theo cách gần như bán mình này.

Nhưng Thịnh Tuyển Ninh của 5 năm sau...cậu kiểm tra số dư tài khoản của mình, rút khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt: "Tôi điều chỉnh lại đây!"

Giang Chính Hình:...

"Không sao chứ?" Giang Chính Hình vẫn còn có chút lo lắng, vừa rồi Thịnh Tuyển Ninh đã khóc rất nhiều.

"Không sao", Thịnh Tuyển Ninh cay đắng nói, "Chỉ là hối hận thôi, sao có thể quên những chuyện quan trọng như cha mẹ mình chứ!"

Trưa hôm đó, Phương Thành rõ ràng đã ở nhà cậu. Tại sao Phương Thành vẫn còn sống và khỏe mạnh trong khi cha mẹ cậu đã mất năm năm?

Thịnh Tuyển Ninh ở trong phòng thu thập hành lý mang đến, cửa phòng bị gõ hai tiếng, Giang Chính Hình mở cửa thì phát hiện là Tô Đàm.

Tô Đàm thò vào trong xem xét: "Ninh Ninh không sao chứ?"

Giang Chính Hình nghiêng người: "Vâng."

"Thịnh Thành này, từ trước đến nay mẹ còn chưa từng nghe qua Thịnh gia có người này. Ông ta tới để kéo đầu tư, vốn dĩ mẹ còn định cho người đem ông ta mời ra ngoài." Tô Đàm cười cười, "Nhưng nếu Ninh Ninh có quen biết, vậy thì..."

"Không thể!" Đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Tô Đàm, Thịnh Tuyển Ninh lại ấp úng kêu một tiếng, "...Mẹ, không được."

Tô Đàm trông rất vui vẻ: "Được, nghe Ninh Ninh!"

Tiễn Tô Đàm đi, Giang Chính Hình nhìn về phía Thịnh Tuyển Ninh, phát hiện cậu trịnh trọng lấy ra sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, giấy hôn thú, còn có một bộ tiểu thuyết hào môn cẩu huyết《Hợp đồng hôn nhân》.

Giang Chính Hình theo bản năng có dự cảm xấu: "Em lấy mấy cái này ra làm gì?"

"Hở?" Thịnh Tuyển Ninh vẻ mặt vô tội, "Không phải đã bàn xong qua năm mới sẽ ly hôn sao?"

Đỉnh đầu Giang Chính Hình sét ầm ầm đánh xuống, sao vẫn còn nói chuyện này nữa?!

"Em...muốn ly hôn?" Hắn vội tiến lên.

"Không phải anh đề xuất sao?" Thịnh Tuyển Ninh đặt tay trái lên sườn mặt Giang Chính Hình, sờ soạng hai cái, "Qua năm mới tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời đi, 500 vạn bồi thường tôi sẽ lấy hết, tiểu Tống còn tăng ca giúp anh sửa lại《Thỏa thuận ly hôn》nhiều như vậy."

Thịnh Tuyển Ninh lưu loát xoay người, để lại Giang Chính Hình tại chỗ thương tâm muốn chết.

Thịnh Tuyển Ninh tìm thấy chăn đệm dự phòng trong tủ quần áo: "Đúng rồi, dựa theo《 Thỏa thuận ly hôn》, đêm nay anh ngủ dưới đất."

Giang Chính Hình đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cậu: "Không ly."

Thịnh Tuyển Ninh giả vờ đáng tiếc: "Nhưng tôi thậm chí còn đem theo tất cả giấy tờ rồi, anh xem tôi tậm tân như vậy, một chút cũng không muốn ảnh hưởng tới việc đi tìm mùa xuân thứ hai của anh."

"Ly xong lại phải kết," Giang Chính Hình phản bác, "Em muốn vừa làm xong thủ tục ly hôn lại lập tức sang cách vách làm thủ tục kết hôn sao, mùa xuân thứ hai của tôi?"

Hắn xoay người Thịnh Tuyển Ninh lại, hết ôm rồi hôn rồi lại vuốt lông: "Không muốn ly hôn, không muốn ly hôn, Ninh Ninh..."

Thật vất vả phát hiện người trong lòng đã sớm là của mình, không cần theo đuổi không cần che giấu, có thể ôm có thể hôn có thể ngủ, sao có thể ly hôn được?

"Không ly hôn đúng không?" Thịnh Tuyển Ninh ngẩng đầu, chớp chớp mắt, "Vậy anh gọi Thịnh Vãn Hâm giúp em, em có việc muốn gặp anh ấy."

Giang Chính Hình nghi hoặc nhíu mày, đầy mặt viết chai chữ đen đủi sáng loáng.

"Ninh Ninh, năm 11 tuổi anh đã thề..."

"Tóm lại chính là không muốn phải không?" Thịnh Tuyển Ninh móc di động ra, tìm tới lịch sử trò chuyện với Thịnh Vãn Hâm, nhìn Giang Chính Hình, "Anh, chắc, chứ?".

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Lúc này Giang Chính Hình còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ là vừa nghi hoặc vừa kiên định với quan điểm thời gian vui vẻ như ăn tết sao có thể thấy tên xui xẻo như Thịnh Vãn Hâm được, chó Thịnh Vãn Hâm không được phép vàp nhà hắn.

Mười lăm phút lúc sau, trước cửa lớn Giang gia, Thịnh Vãn Hâm lắc lắc Giang Chính Hình cười điên cuồng.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Giang Chính Hình cậu vậy mà lại khóc ha ha ha ha ha tôi biết mà! Khóc vì ngu đúng không!"

Giang Chính Hình mặt vô biểu tình, ở trong lòng mặc niệm: Tôi yêu Thịnh Tuyển Ninh, tôi yêu Thịnh Tuyển Ninh, tôi yêu Thịnh Tuyển Ninh...

(Mười sáu)

"Năm đó, trước khi chú Trường Trạch xảy ra chuyện đã tới Thịnh gia." Thịnh Vãn Hâm khó có khi nghiêm túc, giải thích sự thật đã bị phủ bụi cho Thịnh Tuyển Ninh.

5 năm trước, đó là lần đầu tiên Thịnh Trường Trạch vì tiền cúi đầu, đi vào Thịnh trạch. Bởi vì một ít phân tranh đời trước, ông đã thoát ly Thịnh gia mười mấy năm. Trong những năm qua, mục tiêu của ông vẫn luôn là muốn chứng minh Thịnh Trường Trạch ông có thể giành được chỗ đứng ở thành phố này bằng cách dựa vào thực lực của mình mà không cần dựa gia tộc này. Nhưng ông đã thất bại, ông ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện công trường sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Thịnh gia chủ sự chính là Thịnh phu nhân, bà cũng không viện cớ, lập tức lấy ra 500 vạn đưa cho Thịnh Trường Trạch.

"Đây không phải là tôi cho cậu, là lão gia tử khi còn sống để lại cho cậu."

Thịnh Trường Trạch nghĩ nghĩ vẫn là cự tuyệt: "Đây là tôi mượn Thịnh gia, ba năm sau Thịnh Trường Trạch tôi sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho Thịnh gia."

Nhưng cuối cùng ông vẫn không thể hoàn thành lời hứa này, cùng ngày Thịnh gia nổi lửa, Thịnh Trường Trạch và Lạc Minh Vũ đều chết trong biển lửa.

Ngọn lửa bắt đầu một cách kỳ lạ, thậm chí cả động cơ tự sát. Ban đầu Thịnh phu nhân cũng rất khó hiểu, nhưng dần dà cuộc điều tra của sở cảnh sát đã đưa ra kết luận, sự tình cũng cứ như vậy mà định đoạt. Thịnh Tuyển Ninh không liên lạc với Thịnh gia, Thịnh phu nhân biết có thể là Thịnh Trường Trạch đã dạy cậu. Thịnh phu nhân cũng nghĩ, 500 vạn cũng đủ cho Thịnh Tuyển Ninh trả hết nợ nần, hoàn thành việc học.

"Nhưng tôi căn bản không biết 500 vạn nào cả." Thịnh Tuyển Ninh lắc đầu, "Lúc Toà án thanh lý tài sản cũng không hề phát hiện 500 vạn."

Thịnh Vãn Hâm thở dài: "Đây chính là vấn đề."

"Tôi không muốn dính đến liên hôn của Giang gia và Thịnh gia, vì thế mẹ tôi liền tra xét những người trẻ tuổi phù hợp của Thịnh gia, lúc này mới phát hiện, cậu vậy mà đã bỏ học 5 năm..."

Mới đầu Thịnh phu nhân hoài nghi, chi phiếu có thể đã rơi vào đám cháy, nhưng chi phiếu 500 vạn đó rõ ràng đã được đổi thành tiền mặt ngay sau khi vụ tai nạn xảy ra, bà vẫn luôn tưởng rằng chính Thịnh Tuyển Ninh đã rút tiền ra.

Vì thế Thịnh gia đã thuê một thám tử tư điều tra lại chuyện ngoài ý muốn năm đó, lúc này mới tìm ra một người mà họ vẫn luôn không chú ý tới—— Phương Thành.

"Hắn mấy năm trước ở rể ở một chi thứ Thịnh gia, không bao lâu liền thừa kế tài sản, đổi thành họ Thịnh." Thịnh Vãn Hâm nói, "Phương Thành năm đó cũng có một công ty bị đứt gãy tài chính, nhưng nguyên nhân là chính hắn kinh doanh không tốt, thời gian là trước khi công trường của chú Trường Trạch phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Chúng tôi còn tra ra được hạng mục phát chuyện sinh ngoài ý muốn của chú Trường Trạch, vừa vặn có hợp tác với Phương Thành, mỗi người nắm 50% cổ phần. Sau đó, công ty của chú Trường Trạch đã bị phá sản, cái này chúng ta đều biết. Nhưng là công ty của Phương Thành lại khởi tử hồi sinh một cách thần kỳ ngay sau vụ hoả hoạn không lâu."

"Chuyện còn lại, không cần tôi phải nói đúng không?"

Thịnh Tuyển Ninh ngồi trên ghế sô pha, cả người ngơ ngác. Giang Chính Hình chỉ có thể ôm lấy cậu, xoa xoa vai cậu an ủi.

Tô Đàm cũng ôn nhu nói: "Đây cũng là nhờ có Ninh Ninh, nếu không tôi thật sự tin cái tên Thịnh Thành kia rồi."

"Tiểu Ninh..." Thịnh Vãn Hâm ngập ngừng nói, "Em không cần tự trách, chuyện này ngay cả Thịnh gia đều chẳng hay biết gì 5 năm, chứ đừng nói là em. Khi đó em mới mười lăm tuổi, đã rất mạnh mẽ rồi, nếu là anh thì không thể xử lý nhiều chuyện như vậy. Thịnh gia đã khởi tố Phương Thành, có lẽ ông ta vẫn còn đang nghĩ rằng chỉ là kinh tế công ty bị đóng băng nên mới tìm tới dì Tô kéo đầu tư. Năm sau, một loạt án kiện này sẽ bị điều tra lại, nếu thật sự là ông ta gây ra vụ hoả hoạn, Thịnh gia sẽ không bỏ qua cho ông ta."

Giang Chính Hình ôm Thịnh Tuyển Ninh an ủi nói: "Giang gia cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta!"

Đầu óc Thịnh Tuyển Ninh rối bời muốn chết, cậu giơ tay che cái miệng dư thừa của Giang Chính Hình lại, sau đó cả người chui vào trong lòng ngực hắn.

Tô Đàm giữ Thịnh Vãn Hâm ở lại ăn cơm trưa, lúc này Giang Chính Hình không có tâm trạng quản Thịnh Vãn Hâm, hắn chỉ chú ý trạng thái không tốt của Thịnh Tuyển Ninh.

Thịnh Tuyển Ninh nâng cao tinh thần ăn xong cơm trưa, sau đó bị Giang Chính Hình mang về phòng, hai người kéo rèm cửa lại.

Giang Chính Hình ôm Thịnh Tuyển Ninh đến trên giường: "Ngủ một giấc, tỉnh lại là đêm giao thừa rồi!"

Thịnh Tuyển Ninh nhắm mắt lại, buồn bã nói: "Ăn Tết ở nhà anh thật mệt mỏi, em thậm chí còn không nhớ nổi cô cả, dì hai, chú ba của anh, có phải lúc tỉnh dậy anh sẽ kiểm tra em không?"

"Không sao, anh sẽ không để em đi một mình." Giang Chính Hình cúi đầu hôn lên trán cậu.

"Anh dám, liền ly hôn." Thịnh Tuyển Ninh ở trong ngực Giang Chính Hình tìm một vị trí thoải mái.

Thịnh Tuyển Ninh không hổ là Thịnh Tuyển Ninh, ngủ một giấc dậy đã lại thành hào môn tiểu tức phụ tràn đầy sức sống.

Chỉ là Giang Chính Hình không biết đã chạy đi đâu, Thịnh Tuyển Ninh một bên mặc quần áo một bên lẩm bẩm "Phương Thành không được chết tử tế".

Ai biết vừa ra khỏi phòng, liền đối diện với một đám thân thích Giang gia ở hành lang!

Từ ông chú tóc hoa râm, cho đến đứa nhỏ không biết là con nhà ai ríu rít chơi đuổi bắt, tất cả đều tụ tập ở hành lang lầu hai nói nói cười cười.

Đây là nghi thức nào đó của Giang gia sao?

Thịnh Tuyển Ninh ngạc nhiên.

Đi qua hành lang này, Thịnh Tuyển Ninh cậu sẽ không bị lột một tầng da đó chứ?

Giang Chính Hình đâu? Nói sẽ không để cậu một mình đâu?

Quả nhiên lời trên giường của đàn ông một câu cũng không đáng tin!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.