Tấm lưng rộng lớn và thẳng tắp của Thẩm Thời Kiêu trở nên cứng đờ một cách rõ ràng. Sau đó hắn dùng bàn tay, vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy của Hạ Trĩ, ánh mắt dừng lại trên chiếc bánh kem đã rơi hỏng đến mức không thể nhìn ra hình dạng gì.
Dường như sau khi suy suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn an ủi nói: "Không sao... chỉ là hình dạng hơi xấu chút, còn ăn tiếp được."
Khuôn mặt của thiếu niên ở phía sau khẽ thay đổi, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cái bánh kem này có chắc là ăn tiếp được không?
Hạ Trĩ khụt khịt mũi, đôi mắt tủi thân nhìn chằm chằm chiếc bánh kem thiên nga đen kia.
Mất mặt quá huhu.
Nhưng thật sự rất đau lòng!
"Vậy em đi nhặt nó lên."
Nói rồi, Hạ Trĩ đứng dậy đi đến trước bánh kem, giọng điệu tiếc nuối: "Vẻ ngoài hơi khác, nhưng mùi vị chắc là không tệ."
Lúc này, thiếu niên ở phía sau bỗng nhiên chen mồm vào: "Bánh kem này cũng không đắt. Có cần thiết phải vậy không?"
Sau khi nghe được những lời này, Thẩm Thời Kiêu khẽ xoay người, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện cậu nói tôi biết rồi, sao còn chưa đi nữa?"
Thiếu niên này tên là Trần Tranh, cũng xem như là bạn bè chơi từ bé đến lớn của Thẩm Thời Kiêu. Lúc nhỏ, cậu ta thường xuyên theo sau đuôi hắn để đi chơi. Có điều vì tính cách được nuông chiều nên Thẩm Thời Kiêu cực kì không thích cậu ta.
Trần Tranh bĩu môi, nhìn Hạ Trĩ: "Anh Thời Kiêu, cái người đó là ai vậy?"
Thẩm Thời Kiêu mang theo vẻ mặt hờ hững, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-dai-lao/777421/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.