Hạ Trĩ vẫn duy trì tư thế dựa vào vai của Thẩm Thời Kiêu, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, vẻ mặt tuy trông bình tĩnh nhưng nội tâm đã nổi sóng cuồn cuộn.
Uầy, mọi người đều biết, yêu là một động từ.
Cậu phải trả lời như thế nào huhu.
Trên bàn cơm, không ít ánh mắt tò mò đổ dồn lại đây. Thẩm Thời Kiêu nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh và thâm thúy lần đầu tiên chứa đựng sự chờ mong, nhưng chỉ giằng co trong vài giây rồi nhanh chóng lướt qua.
Louis bưng ly rượu vang đỏ lên, mặt khác cậu ta châm lên một ngọn lửa.
"Tôi cảm thấy Hạ Trĩ nhất định là hình mẫu cho việc yêu thương bạn trai. Cậu dạy chúng tôi đi, để chúng tôi mở mang hiểu biết."
"Đúng vậy, cho tụi này học tập với."
Cả phòng toàn là tiếng ồn ào. Cho dù da mặt Hạ Trĩ có dày đến đâu, cũng không khỏi có chút thẹn thùng. Hồi lâu, cậu ấp úng nói: "Chuyện thân mật của chồng chồng, chỉ có thể về nhà rồi yêu."
Cũng không biết là ai đã huýt sáo, mặt Hạ Trĩ nóng rát, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Mấy cái này là tinh hoa. Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể tuyên truyền."
"Thật là ngưỡng mộ, hai người mặn nồng ghê."
Khóe miệng vẽ lên ý cười nhàn nhạt, Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Hạ Trĩ, "Được, chúng ta về nhà rồi yêu."
Nửa sau bữa cơm, Hạ Trĩ ngoan ngoãn hơn nhiều, không hề kêu "anh ơi" "anh ơi", mà chỉ âm thầm lột mấy con tôm cho Thẩm Thời Kiêu.
Có điều cậu đâu có lỗ, mấy con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-dai-lao/777417/chuong-17.html