"Đầu gối của đùi phải."
Hạ Trĩ vừa rồi còn lo lắng Thẩm Thời Kiêu sẽ tức giận, vẫn luôn vội vã liên hệ thợ sửa đồng hồ, cũng không để ý lắm đến vết thương trên đùi.
Bây giờ cơn đau chi chít bắt đầu dâng lên.
Cậu không phải kiểu người yếu ớt, bị Thẩm Thời Kiêu hỏi như vậy, thật sự có chút oan ức, viền mắt cay cay.
Lông mày quản gia gắt gao nhíu một cái, không thể tin được Thẩm Thời Kiêu vậy mà không hề tức giận? Phải biết rằng lúc ông vừa được phái đến chăm sóc Thẩm Thời Kiêu, từng tận mắt thấy bộ dáng giận đùng đùng của Thẩm Thời Kiêu.
Chỉ vì lúc người giúp việc giặt quần áo, đã làm áo sơmi trắng mà mối tình đầu tặng cho Thẩm Thời Kiêu bị nhuộm màu.
Ống quần cuốn lên, đầu gối bị đập bầm tím một mảng.
"Tôi dìu em qua." Thẩm Thời Kiêu ôm lấy vai Hạ Trĩ, ánh mắt lúc nhìn quản gia mang theo trách cứ: "Đem hòm thuốc đến đây."
Bả vai truyền đến một tia ấm áp, cánh tay của Thẩm Thời Kiêu rất dài, lúc bước đi, nhẹ nhàng đỡ lưng Hạ Trĩ, cho cậu cảm giác an toàn khó giải thích được.
Lúc Hạ Trĩ làm diễn viên quần chúng, bởi vì đóng vai xác chết hoặc người xấu, trên người mảng xanh mảng tím đều là chuyện thường, đâu có được ai nghiêm túc che chở như thế này. Cậu ngẩng đầu chậm rãi nhìn lại, sườn mặt đẹp đẽ của Thẩm Thời Kiêu gần trong gang tấc.
Thẩm Thời Kiêu kỳ thật là một người rất dịu dàng.
Không hiểu sao có chút cảm động.
Thấy Thẩm Thời Kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-dai-lao/777407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.