- Cũng không tệ...
Thắm thoát đã mười giờ tối, Mễ Bối nằm thao thức không ngủ được, luôn nhìn ra hướng ban công một cách bần thần. Suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Sau khi tiếp xúc với bà Sam, được các chị hỗ trợ tắm rửa, thay đồ sạch sẽ và được bác sĩ tận tình chữa trị các vết thương thì định kiến trong lòng Mễ Bối đã phần nào vơi đi.
Cô cảm thấy con người không phải ai cũng xấu xa như những tên săn thú, lấy oán báo ơn như gã đàn ông thối tha kia.
Nếu mãi mãi không thể trở về cội nguồn, thì sống một cuộc đời mới ở đây cũng khá ổn.
- Em ấy sao rồi?
- Có được an toàn hay không?
Mễ Bối gác tay lên trán trằn trọc, cô hiện giờ đã tốt nhưng Bạch Hổ thì sao? Em ấy sống hay chết, ở đâu cô cũng không biết. Vì sau cơn bất tỉnh cô đã không còn nhìn thấy Bạch Hổ nữa rồi.
Giá như có thể quay ngược thời gian. Giá như hắn ta không xuất hiện thì cuộc đời của cô không phải đảo lộn lên như thế này.
Mọi chuyện trôi qua quá nhanh, Mễ Bối thực sự mong rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ngày mai mở mắt, sẽ trở về với trật tự ban đầu. Nhưng sao... khó quá à!
Càng nghĩ Mễ Bối càng buồn, chốc lát khoé mi đã tràn ra nước mắt. Tiếng thút thít liên tục vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng. Khóc mệt rồi cô gục mặt vào gối thiếp đi lúc nào không hay.
[...]
Sáng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704084/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.