Thả tôi ra!
- Mẹ ơi mẹ đâu rồi? Cứu con đi mà... huhu.
Bị lôi ra đến bên ngoài, Mễ Bối thét đến khàn giọng, cổ họng đau xót nhưng vẫn không một lời hồi đáp. Bởi căn phòng này được cách âm rất tốt.
- Tại sao lại đối xử với tôi như thế, đồ khốn nạn.
- Tôi lậy anh, tôi không làm gì sai hết mà.
- Sai hay không chính cô tự biết rõ!
Tiểu Mễ Bối càng van xin, Lăng Sở Dạ càng thêm hứng thú, dữ tợn. Thân thể yếu ớt bị anh mạnh bạo kéo lê, va đập khắp mọi góc cạnh, da dẻ mới chớm bình phục nay đã xuất hiện thêm nhiều vết bầm tím.
Lăng Sở Dạ mang Mễ Bối đến trước giá sách trong phòng, anh tùy tiện trở một quyển sổ màu nâu, bức tường vô tri ngay lập tức chuyển động, làm rung cả ngôi nhà, sau đó rất nhanh đã mở ra một căn mật thất bí ẩn, tối đen như mực.
- Buông tay ra!
- Không... tôi không không muốn vào đó.
Mặc kệ Lăng Sở Dạ gằn giọng cảnh cáo, Mễ Bối vẫn sống chết nhào đến ôm lấy chân giường.
- Huhu... đồ ma quỷ, buông tôi ra.
- Câm!
Người đàn ông đấy quát lớn, ngữ khí lạnh lẽo như xuyên thẳng vào tâm trí cô. Anh kiên nhẫn ngồi xổm, gỡ từng ngón tay đang cật lực bám víu, chẳng mấy chốc tất cả đã được tháo rời.
Cơ thể Mễ Bối bị anh nhấc bổng, đặt lên vai vác như bao cát, hiên ngang bước đi như vừa đoạt được chiến lợi phẩm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704080/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.