Sáu giờ sáng.
Rầm!
Mới sớm mai, Lăng Sở Dạ đã làm náo động khắp một tầng lầu.
Chỉ là mở của phòng nhưng lại dùng toàn phần công lực đạp mạnh như đang dằn mặt ai kia. Thế mà ai đó vẫn réo lên tiếng ngáy yêu yểu, không hề bị đánh động.
Rầm.
Anh hậm hục cố ý đóng cửa mạnh tay thêm một lần nữa, rồi đến phòng làm việc thay quân phục.
Hôm nay tâm trạng Lăng Sở Dạ không được ổn cho lắm, cả người ảo nhão, mất sức. Hai con mắt thâm đen, mất ngủ cả đêm chỉ vì sô pha quá nhỏ, không vừa người.
Lại vừa ấm ức khi Mễ Bối có thể ngủ ngon trên chiếc giường rộng lớn đến vậy.
Mười lăm phút sau.
Lăng Sở Dạ xuống lầu với bộ quân phục oai phong, ngực đeo quân hàm cao quý, kẹp mũ bên tay, nhưng đôi mày thì vẫn nhăn nhó, chẳng dãn ra tí nào.
Bà Sam vẫn giữ thói quen sinh hoạt lành mạnh, chuẩn bị đến phòng tập yoga thì bắt gặp con trai, nán lại hỏi thăm:
- Sở Dạ! Mễ Bối con bé ngủ có ngon không?
Gương mặt anh phút chốc tối sẫm, trước đó một giây, thâm tâm anh rất vui sướng, khi được mẹ gọi tên đầu tiên.
Nhưng không ngờ, lời nói theo đuôi lại vả anh một phát đau điếng như vậy, anh cọc cằn trả lời:
- Ngon, rất ngon, heo con âyd ngủ rất ngon. Con mới là người không ngon đây này.
Nói rồi, không để bà Sam kịp phản ửng, Lăng Sở Dạ đã lướt qua, bỏ đi một lèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704067/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.