Cha kêu tôi về đây là chỉ để đưa tôi đến nơi nhạt nhẽo này?
- Nhạt nhẽo? Hà cớ gì con phải nặng lời như thế.
Gia Khiêm - chàng trai trẻ ở bãi biển hôm đó nay đã có mặt trên rừng sâu nước thẩm, chỉ để cùng người cha Gia Kiệt của mình thực hiện một chuyến đi dã ngoại nhân ngày người mẹ Oan Yên của anh mất cách đây đã gần chục năm.
Dù là vậy, nhưng Gia Khiêm chưa bao giờ coi hai người họ là người thân của mình.
Bởi từ khi còn nhỏ, vừa mới lọt lòng anh chưa từng nhận được tình thương từ cha, mà chỉ là khuôn mặt lạnh tanh của ông ấy.
Còn về mẹ, những ngày tháng tuổi thơ của anh phải biến thành địa ngục, bất hạnh cũng nhờ công bà ấy.
Vì muốn anh tài giỏi, xuất chúng trở thành người thừa kế mà Oan Yên đã thúc ép con trai học ngày lẫn đêm, học đến suy nhược, thậm chí còn không cho anh ăn no vì sợ sẽ mất tập trung cho việc học.
Nhẫn nhục sống đến năm bảy tuổi, Oan Yên bị chồng phát hiện vẫn còn nhung nhớ tình cũ, nên đã ra tay sát hại bà ấy, một màn chết chóc này đều được Gia Khiêm chứng kiến không sót một chi tiết nào.
Sau đó, anh cùng cha sang Timi định cư - đất nước láng giềng, sát với lãnh thổ Baris. Để bảo toàn tính mạng, mà anh phải sống trong một lớp vỏ bọc giả tạo, vô hại trước mặt cha. Và đối diện với lũ tình nhân ỏng ẹo của ông ta hằng ngày đến phát ngán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2704029/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.