Chương trước
Chương sau
Sở Dạ...

Đợi Chu Tiết và Angel hoàn toàn khuất bóng, Mễ Bối mới lấy hết can đảm, nhấc từng bước chân rón rén đến gần giường bệnh, mếu máo gọi lên tên anh một cách đáng thương.

Ấy vậy mà Lăng Sở Dạ lại bày ra vẻ vô cùng xa cách, Mễ Bối đã ở ngay trước mặt, nhưng anh chỉ lạnh nhạt quét qua cô một lượt rồi cặm cụi ăn những múi quýt trong đĩa.

- Sở Dạ ơi...

Thấy anh không hồi đáp, Mễ Bối hít một hơi rồi gọi anh thêm một lần nữa.

Trước sự mong đợi của Mễ Bối, Lăng Sở Dạ vẫn giữ im lặng, không đáp.

- Không cho anh phũ phàng với em như thế!!

Liên tục bị Lăng Sở Dạ làm lơ, Mễ Bối bậm môi dưới ấm ức, rồi lại liều mạng đặt mông ngồi bên mép giường, chủ động vòng tay ôm lấy thắt lưng của Lăng Sở Dạ, dũi dũi chiếc mũi nhỏ vào lòng ngực của anh như một đứa trẻ đáng yêu làm nũng,

Vẫn một vẻ mặt hờ hững, lạnh tanh, nhưng tay hư không chịu an phận, trong vô thức đưa lên vuốt lấy mái mềm mại, rồi tóc kéo dài đến tận thắt eo mà xoa nhẹ.

Được Lăng Sở Dạ âu yếm, Mễ Bối rạo rực khôn xiết, cô ngước lên, mặt đối mặt nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Chớp lấy thời cơ, Mễ Bối vội vã giải thích.

- Sở Dạ ơi! Em chỉ muốn nói với anh là trong suốt sáu tháng qua, em chưa từng bị ai động chạm vào cơ thể.

- Quần áo của em lúc ấy không tươm tất là vì...

Nói đến đây, Mễ Bối ngập ngừng, lưỡng lự không biết nên kể với Lăng Sở Dạ về sự tồn tại của Gia Khiêm hay không.

Gia Khiêm đột ngột mất tích không rõ lý do. Mễ Bối vô cùng lo lắng, dù không huyết thống nhưng trước đó hai người từng xem nhau là anh em.

Do dự một hồi lâu, Mễ Bối thở hắt, quyết định kể hết cho Lăng Sở Dạ, cô không muốn có bất kì bí mật với anh.

- Là vì con trai...

- Em... là ai vậy?

Nhưng chỉ vừa mở miệng, tiếng nói chưa kịp cất ra trọn vẹn đã bị anh đánh gãy.

- Anh... anh.

Mễ Bối rời dần khỏi cái ôm, thu tay ngồi lên thẳng thốm, môi run run, không nói nên lời.

Đôi mắt hắt lên ánh nước, động lại nơi khoé mi. Nơi ngực trái quặn lên từng cơn đau nhói khi chính tai nghe được những lời lẽ xa lạ ấy.

Không lẽ anh cũng mất trí giống cô lúc trước rồi sao?

Ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô thế chứ?

Đừng trớ trêu như vậy! Khi cô chỉ vừa mới nhớ ra anh, thì anh lại quên mất cô rồi!

- Không... nhất định không phải.



Mễ Bối lắc đầu chối bỏ, nhất quyết không muốn tin vào những suy diễn trong lòng.

- Huhu... em là Mễ Bối đây! Là Mễ Bối đây mà!

Mễ Bối quệt ngang đi dòng nước mắt, cũng chẳng còn e ngại chi nữa, cô trực tiếp leo lên ngồi vắt ngang qua đùi của Lăng Sở Dạ.

To gan nắm lấy hai vành tai của anh lay mạnh, cụng trán cộp cộp, muốn kí ức của anh quay trở về.

Lăng Sở Dạ bị Mễ Bối làm cho choáng váng, lại nghĩ đến khung cảnh này vô tình bị người ngoài trông thấy thì còn ra thể thống gì?

Anh thô lỗ hất mạnh tay cô, hắn giọng quát lớn.

- Hỗn xược! Buông ra.

Âm thanh lớn khiến Mễ Bối nhất thời bất hoạt, tay cô không lay anh nữa, nhưng vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Môi hé mở, mắt tròn xoe đối diện với Lăng Sở Dạ sững người.

Phải thế chứ!

Tưởng chừng đã thành công doạ được Mễ Bối, Lăng Sở Dạ hếch mũi, thầm tự đắc được ba giây thì...

- Người đàn ông đáng ghét, ai cho... ai cho anh mắng em?

Mễ Bối ở trên thân anh mà oà khóc tức tưởi, vừa giãy nảy ăn vạ, không ngừng trách mắng.

Đôi tay nhỏ cuộn trở thành nắm đấm vung thùm thụp vào lòng ngực của đôi phương với lực đạo yếu xiều, không đáng là bao. Đối với Lăng Sở Dạ còn thua cả kiến cắn.

Lăng Sở Dạ ghì chặt lấy Mễ Bối, không cho cô quậy nữa, ho khan một tiếng rồi hắn giọng nói:

- Dựa vào cái gì?

Không chần chừ, suy nghĩ. Câu trả lời tựa như có sẵn trong đầu. Mễ Bối ngay lập tức đáp:

- Dựa vào việc em là vợ anh!

Vợ?

Lăng Sở Dạ bất ngờ thấy rõ. Nhưng không ai biết anh đang nghĩ về điều gì.

Trông thấy anh cứ xoa cằm suy tư, Mễ Bối nắm nhẹ lấy tay anh, đặt vào ngực mình, hạ giọng:

- Anh nhớ ra em rồi đúng chứ?

- Em là Tiểu Mễ Bối! Là vợ của anh nè!

Trước sự chất vấn cùng với gương mặt đáng yêu, ửng đỏ của Mễ Bối, đôi mày kiếm của Lăng Sở chợt chau lại, anh đăm chiêu nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một tia khác thường.

Lát lâu sau, với ngữ khí ngông cuồng, khoanh tay trước ngực, hống hách phản hồi:

- Em có gì để chứng minh? Hay cũng chỉ đang lợi dụng tôi mất trí mà thừa nước đục thả câu?



- Nếu em cho rằng mình là vợ tôi thì mau làm gì đó đi, như làm tôi sướng chẳng hạn!

- Nếu không thì đừng hòng tôi tin em.

Mễ Bối: "..."

Nghe anh nói xong, nét mặt Mễ Bối thoáng sượng trân, những lời đòi hỏi của anh khiến cô thực sự nghi ngờ rằng người đàn ông này đang giả vờ trêu ngươi.

Mễ Bối liếm môi, nở một nụ cười tươi, đầy dụ hoặc.

Được rồi! Nếu anh đã muốn diễn, vậy thì Mễ Bối diễn với anh tới cùng.

Mễ Bối cắn môi dưới, cố ý khoang tay, để lộ vòng ngực đầy đặn, ghé thấp với Lăng Sở Dạ, bày ra ánh mắt hững hờ, quyến rũ đến điên dại.

Tay nhỏ chạm vào đũng quần của Lăng Sở Dạ, khẽ nói:

- Anh muốn em làm gì?

Gương mặt chết người của Mễ Bối đột ngột phóng đại, gần trong gang tấc. Khiến con sói thừa cơ như Lăng Sở Dạ phải bối rối, bồi hồi.

Anh ngoảnh mặt lảng tránh, cương quyết giữ chặt bàn tay rắn nước, để nó yên phận, không sờ soạng lung tung, lắp bắp trả lời.

- Nè nè... em nghĩ tôi là kẻ dễ dãi sao?

Chớp mắt một cái, Mễ Bối đã ngồi dậy, không nói không rằng bước xuống giường. Cẩn trọng khoá trái cánh cửa phòng, rồi đến bên tủ đồ chọn lựa.

- Cho em mượn nhá!

Mễ Bối tìm ra được một chiếc áo sơ mi trắng, cô cầm nó đến gần giường bệnh.

Trong lúc Lăng Sở Dạ vẫn còn bần thần, thì chụt một phát vào môi anh, sau đó lạch bạch chạy vào phòng tắm.

Tiếng xả nước chẳng mấy chốc vọng lên, thông qua lớp kính màu đục nhám, Lăng Sở Dạ ở ngoài ngày có thể dễ dàng nhìn thấy được bóng dáng, thân hình mờ ảo của người con gái phía trong.

Ực.

Trong bất giác, yết hầu nam tính chuyển động, cổ họng trở nên khô ráp, nuốt nước bọt liên tục vẫn không hề thuyên giảm.

- Khỉ thật! Mắc bẫy rồi.

Lăng Sở Dạ ức chế chửi thề, khi Mễ Bối học được thói hư "tốt" này. Anh chuyển hướng nhìn xuống cậu em đã ngẩn cao đầu, thì vội chột dạ. Cầm lấy chiếc gối đặt lên che giấu.

Sau đó dùng dằng nằm xuống, kéo chăn phủ qua đầu, muốn đi ngủ. Nhưng không được toại nguyện vì những hình ảnh mật ngọt ấy cứ thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí, càng đẩy dục vọng lên cao trào.

Bất quá, không thể nhịn được nữa. Lại sợ rằng sẽ mất hết mặt mũi, thể diện khi để Mễ Bối bắt gặp.

Lăng Sở Dạ làm liều, cho tay trái mò mẫm vào bên trong quần nhỏ, tìm đến nắm lấy mệnh long cứng ngắt đã lâu, làm ra hành động kì quặc, lặp đi lặp lại liên hồi hòng muốn mệnh long ngẻo đầu, mềm lại trước khi Mễ Bối ra ngoài này.

Cạch.

- Sở Dạ à, anh làm gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.