Không cho! Không cho!
- Anh làm ơn về đi... cuộc sống của em đang rất yên ổn.
- Anh đến đây làm gì? Về đi... về đi... làm ơn về đi mà...
Từ ương ngạnh, lớn tiếng Mễ Bối càng về sau vì đau lòng mà càng trở nên nghẹn ngào, nức nỡ đến đáng thương.
Và anh cũng vậy, không khác là bao, Mễ Bối buồn một, thì anh tủi mười. Còn gì buồn hơn khi bị chính người mình hết mực yêu thương, nhớ mong chối từ, không tin tưởng?
Từng lời lẽ của Mễ Bối như hoá thành hàng triệu, hàng trăm ngọn giáo vô hình cắm thắng vào lòng ngực mềm yếu của anh đến rướm máu.
Nhưng anh biết, nếu ngay lúc này vì lòng tự cao mà ngoảnh mặt bỏ đi, thì mối quan hệ, sự hiểu lầm của cả hai người sẽ càng thêm tồi tệ.
Cho nên, Lăng Sở Dạ chọn cách ở lại, vứt bỏ hết danh dự, tự trọng của một người đàn ông, nén tất cả bi thương vào lòng, chậm chạp ôm trọn lấy cô, thì thầm:
- Là hiểu lầm! Mọi chuyện tất thảy đều là hiểu lầm!
Mễ Bối đẩy mạnh vùng ra khỏi vòng tay của Lăng Sở Dạ mà gào lên:
- Đừng nói nữa! Em không muốn nghe gì cả.
Cô nhắm mắt nhắm mũi, điên cuồng lắc đầu, bước chân thụt lùi về phía sau theo quán tính.
Cứ như vậy, lùi được một đoạn nhỏ, đến bên luống hồng tươi, Mễ Bối chậm chạp ngồi thụp xuống, cả người cuộn tròn thành cục, vùi mặt vào đôi đầu gối mà tức tưởi.
Lăng Sở Dạ thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-thong-doc-roi-vao-bien-tinh/2703977/chuong-66.html