Sắc mặt Phí Dương tái nhợt, còn có thêm một mảng cháy nắng, nhìn vô cùng chật vật, bên chân cậu ta còn lê theo một vật đen xì, bên ngoài ướt nhẹp, hình như là một chiếc áo mưa màu đen.
Cậu ta nhìn Vân Tử Túc, giọng nói ồm khàn: "Tử Túc? Là cậu thật sao?"
Căn phòng cách âm không tốt, cậu ta cố sức nhỏ giọng.
"Là tớ." Vân Tử Túc vừa nói, vừa thả lỏng cánh tay giữ lấy Hàn Dịch. Trong phòng không có ghế, cậu bèn kéo Phí Dương ngồi bên mép giường mình, sau đó vung tay một cái, tạo kết giới cách âm xung quanh ba người.
"Bây giờ không cần lo bị người khác nghe được nữa," cậu hỏi Phí Dương, "tại sao cậu biết bọn tớ ở đây?"
Hàn Dịch chợt ngăn cậu lại.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc: "Em chắc chắn cậu ta là Phí Dương chứ?"
Vân Tử Túc nhìn về phía Phí Dương.
Với bản chất của Phí Dương, nghe vậy đã sớm bùng nổ.
Thế nhưng sắc mặt Phí Dương chỉ thoắt biến đổi, cũng không mở miệng cãi lời, chỉ khàn giọng nói một câu: "Là tôi."
Vẻ mặt cậu ta biểu lộ ra không đơn thuần là chột dạ hay tức giận, mà càng giống như vẫn còn chưa qua cơn sợ hãi.
Vân Tử Túc gật đầu: "Em đã kiểm tra qua, cậu ấy đúng là Phí Dương."
Trừ khi có người có tu vi vượt qua cậu, nếu không không thể nào lừa gạt được linh thức của cậu.
Cậu rót nước nóng vào bát cháo ăn liền đưa Phí Dương, cho cậu ta ấm áp một chút.
Phí Dương nhận lấy bát cháo, bưng trong lòng bàn tay, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-rot-cuoc-toi-cung-duoc-an-no/581489/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.