CHƯƠNG 30: NGƯỜI GẦN 30 TUỔI RỒI MÀ CƠ THỂ VẪN KHỎE PHẾT
Cố Hằng Chi rời khỏi buổi đấu giá, sau khi chào Tôn Phó Gia ở bãi đỗ xe, anh liền lên xe của mình.
Trợ lý lái xe ra khỏi trung tâm triển lãm, thắc mắc: “Sao anh lại hiến kế cho Tổng giám đốc Tôn vậy?”
Cố Hằng Chi ngáp một cái lười biếng, “Cậu muốn hỏi sao tôi lại cho hắn một ý kiến tồi chứ gì?”
Trợ lý bật cười, “Xúi giục ông ta đi mua tranh giả, chẳng phải là ý kiến tồi thì là gì?”
Cố Hằng Chi lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Anh ta tựa vào gối cổ, mơ màng nói:
“Nếu ông ta không dùng dằng níu kéo tôi nhất định phải tìm anh Tư nói giúp, nhường bức tranh đó cho ông ta, cậu nghĩ tôi có thèm để ý ông ta không.”
“Tôi thấy não ông ta còn bé hơn hạt thông, người cũng chẳng thông minh, hứng thú nhất thời, trêu chọc hắn chơi, tiện thể giúp Tứ ca trút giận.”
Trợ lý chần chừ, “Trút giận? Chỉ là một bức tranh thôi, đâu đến mức khiến Diệp tiên sinh như vậy chứ?”
“Ai mà biết được, thật kỳ lạ.”
Cố Hằng Chi thầm nghĩ thật thú vị, đã mấy năm rồi không thấy Diệp Liễm trông như vậy.
Vừa nhìn đã biết là muốn tính toán người khác đến chết.
“Ý muốn của anh Tư đối với tôi chính là thánh chỉ, xem tôi chơi đùa tử tế với thằng cha họ Tôn đó như thế nào.”
Trợ lý thở dài cảm thán.
“Có người sắp gặp vận rủi rồi.” Cố Hằng Chi hả hê, “Ông ta tưởng tôi không nhìn ra, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-ngay-ngay-nuong-chieu-em/4693263/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.