CHƯƠNG 12: TÔI CÓ THỂ CÙNG EM DIỄN KỊCH
Ngày hôm sau, khi Mạnh Niên xuống ăn trưa, cô chỉ gặp một mình dì Lưu.
Nghe nói những người khác đều đi làm, Mạnh Niên thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, cô vẫn hơi sợ gặp Diệp Liễm.
Ăn xong, Mạnh Niên lại mò ra sân.
Đêm qua trời cứ sấm chớp, Mạnh Niên đợi mưa tạnh mới ngủ được, lúc đó tầm hơn bốn giờ sáng. Giờ vừa qua buổi trưa, mặt đất đã khô gần một nửa.
Ghế mây được dì Lưu lau rất sạch, tay đặt lên còn sờ thấy lớp đệm mềm mại.
Mạnh Niên đặt cây gậy chống bên cạnh bàn, hai tay đặt lên tay vịn, từ từ ngồi xuống. Cô đặt điện thoại lên bàn đá, cảm giác lạnh lẽo khiến cô chợt nhớ lại đủ thứ chuyện đêm hôm trước.
Đêm hôm trước, sau khi Diệp Liễm xác nhận cô có thể tự về, chỉ để lại một câu “Ngủ sớm đi” rồi lên tầng ba trước. Mạnh Niên ngây người đứng tại chỗ, nửa ngày không hoàn hồn.
Cô luôn cảm thấy Diệp Liễm là người khó với tới, không chỉ vì anh có danh xưng người đứng đầu của nhà họ Diệp, mà còn vì trong mắt Mạnh Niên, Diệp Liễm vốn là một hình tượng cấp trên nghiêm nghị, khó gần.
Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp, thậm chí cả Giang Lệ và Hạ Thiển đều có chung một nhận xét về vị gia chủ này của nhà họ Diệp.
Trước đây cô đã gặp Diệp Liễm ba lần, mỗi lần gặp Diệp Liễm đều gần giống với hình tượng trong truyền thuyết. Nhưng lần này, sau khi cô bị mù, lại cảm thấy anh toát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-ngay-ngay-nuong-chieu-em/4693244/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.