Trong lòng Lộ Kiều ấm áp, duỗi tay ôm lấy Khương Dịch Duy, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa đầu Khương Dịch Duy: "Em đi lấy thuốc, uống xong lại ôm em ngủ được không?" Khương Dịch Duy lắc đầu, chỉ nói: "Ôm em ngủ một đêm là khỏe thôi." Lộ Kiều lần đầu tiên phát hiện Khương Dịch Duy tùy hứng như thế. Cậu cực kỳ kiên nhẫn, xoa xoa mặt Khương Dịch Duy, dỗ dành hắn hỏi: "Tiểu Khương bảo bối sao lại không ngoan như vậy? Ngoan ngoãn nghe lời được không?" Khương Dịch Duy vùi đầu vào ngực Lộ Kiều, thật sự giống như chú cún bự, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh của Lộ Kiều: "Không muốn em rời anh, vài giây cũng không muốn." Lộ Kiều bị tóc Khương Dịch Duy cọ lên cằm đến ngứa. Cậu hôn hôn trán Khương Dịch Duy, ngữ khí cường ngạnh một chút: "Lấy thuốc xong em liền trở lại, anh không buông em ra, em sẽ giận thật a! Tại sao anh bắt em uống thuốc thì được, em bắt anh uống thuốc, anh liền không nghe lời?" Nghe vậy, Khương Dịch Duy cười. Buông tay ra, hắn nghe lời để Lộ Kiều xuống giường tìm thuốc. Lộ Kiều nhanh chóng cầm thuốc trở lại, rồi rót ly nước để ở đầu giường, sau đó nhẹ nhàng nâng Khương Dịch Duy lên. Khương Dịch Duy dựa nửa người vào Lộ Kiều, thực hưởng thụ cảm giác được Lộ Kiều chăm sóc. Nghe Lộ Kiều ở bên tai nói há miệng, môi hắn hé mở, đem viên thuốc nuốt vào miệng. Trong nháy mắt cổ họng đắng nghét, chân mày Khương Dịch Duy nhíu lại, ho nhẹ một tiếng. Lộ Kiều nhanh chóng đưa nước cho Khương Dịch Duy, còn nói: "Không đắng, không đắng, uống nước xong là tốt thôi." Uống thuốc xong lại nằm lên giường, Lộ Kiều lẳng lặng nhìn Khương Dịch Duy phát ngốc. Giúp Khương Dịch Duy lau đi mồ hôi trên trán, cậu thở dài cảm thán: "Đang yên đang lành lại sinh bệnh, có phải em làm anh mệt hay không?" Khương Dịch Duy nhéo nhéo eo Lộ Kiều, tựa hồ muốn nói: "Không phải." Lộ Kiều cảm thấy hiện tại thân thể Khương Dịch Duy suy nhược, cũng không có cách chỉnh mình, cái gì cũng dám nói ra, thậm chí ái muội hỏi Khương Dịch Duy: "Tiểu Khương có phải không được hay không? Bị em ép khô?" (Editor: không được nôm na là yếu môn sinh môn lý đó =))))) ) Khương Dịch Duy đang nhắm mắt lại mở ra. Hắn ôm lấy eo Lộ Kiều, trực tiếp đem người ôm đến bên người mình. Thanh âm tuy rằng mệt mỏi, nhưng vẫn trầm ổn như cũ: "Tiểu Lộ, anh không ngại để em cảm thụ một chút xem anh còn được hay không." Lộ Kiều lúng túng, ôm lấy Khương Dịch Duy nói: "Anh được anh được, chờ anh hết bệnh rồi lại cảm thụ. Nghe lời, hiện tại nhanh ngủ." Khương Dịch Duy thật sự khó chịu, uống thuốc xong lại bắt đầu mệt rã rời. Đầu dính gối không bao lâu liền ngủ mất. Lộ Kiều vẫn luôn không ngủ, vuốt ve gương mặt Khương Dịch Duy đến thất thần. Vừa rồi thời điểm Khương Dịch Duy dựa vào mình, Lộ Kiều cảm thấy bả vai thật nặng. Trước kia bị bệnh, đều là mình dựa vào bả vai Khương Dịch Duy như vậy. Bả vai to to rộng rộng kia làm cậu quên mất Khương Dịch Duy là người không phải thần, sẽ sinh bệnh, sẽ biết mệt. Trong lòng trừ bỏ đau lòng, chính là đau lòng. Trong trí nhớ Khương Dịch Duy đã bệnh một lần. Ngày đó Lộ Kiều mới khỏi bệnh. Khi chia tay với đối tượng qua mạng, tận mắt nhìn thấy Khương Dịch Duy ôm Đồng Thần, khi dầm mưa trở về cậu té xỉu liền nằm viện, sau đó cậu lại đến trường học của Khương Dịch Duy lần nữa. Cậu đem tất cả những lời nói mình muốn nói với Khương Dịch Duy, viết thành một bức thư. Chuẩn xác mà nói, không phải là thư, mà xem như một bức thư tình. Một bức thư tình Khương Dịch Duy vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy. Lộ Kiều vẫn nhớ rõ, ngày đó mặt trời chói chang, lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, Lộ Kiều ở dưới lầu phòng ký túc xá của Khương Dịch Duy đứng ngốc lăng. Tầm mắt nhìn hộp thư góp ý ở dưới lầu ký túc xá. Cậu do dự một lát, đem thư tình bỏ vào đó. Kỳ thật cậu cũng không biết mình vì cái gì lại viết thư tình cho Khương Dịch Duy, viết xong lại bắt đầu hối hận, không ngừng mà muốn xé đi. Nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ xé, dù sao đặt ở trong hộp ý kiến này không thấy cũng không tồi. Cúi đầu nhìn thoáng qua khe hở của hộp thư góp ý, trong hộp thư góp ý này ngoài phong thư tình này của mình, cũng không còn cái gì khác. Trong lòng cậu mơ hồ nổi lên sự chờ mong, chờ mong có một ngày nào đó Khương Dịch Duy có thể nhìn thấy, nhưng lại sợ hắn sẽ nhìn thấy. Thất thần hết sức, từ phía xa truyền đến tiếng trò chuyện, là Khương Dịch Duy cùng bạn học của hắn. Lộ Kiều lập tức trốn ra phía sau cây cột, nghe trộm. "Ngươi không có việc gì chứ? Như thế nào lại đột nhiên bị bệnh?" Khương Dịch Duy lắc đầu: "Không có việc gì." Lộ Kiều trong lòng lo lắng, lặng lẽ dùng mắt thăm dò. Sắc mặt Khương Dịch Duy không tốt, cau mày rũ mắt, tâm tình cũng thật không tốt. Hẳn là, bệnh thật sự nghiêm trọng đi... Cũng giống như hiện tại, cả người thần trí cũng không tính thanh tỉnh. Sau khi bọn họ về phòng, bộ dáng Khương Dịch Duy đổ bệnh Lộ Kiều đến nay chưa bao giờ quên. Hướng về phía Khương Dịch Duy cọ cọ, cánh tay Lộ Kiều ôm lấy bả vai Khương Dịch Duy: "Mau khỏe lên đi, đừng làm em lo lắng..." "Mỗi lần bị bệnh em đều rất ngoan, đêm trước phát sốt, ngày hôm sau chắc chắn sẽ hạ sốt. Anh cũng như vậy được không? Sáng mai mặt trời lên, liền là Khương Dịch Duy khỏe mạnh." Lộ Kiều nhắm mắt, ôm Khương Dịch Duy ngủ. Trong mộng đều là cái hộp thư góp ý kia, còn có Khương Dịch Duy sinh bệnh. Sau đó lúc không có việc gì liền tự mình lại viết một phong thư tình bỏ vào hộp thư góp ý. Mỗi tháng cậu viết một bức, viết suốt hai năm, tổng cộng 24 bức. 24 bức thư tình, một phẩy một chấm, đều là Khương Dịch Duy, đều là nói yêu thích cùng mê luyến Khương Dịch Duy. Cậu cảm thấy mình ngu xuẩn, rõ ràng giống như hành vi của một đứa ngốc, nhưng cư nhiên trong lòng mừng thầm. Ít nhất đây là biểu đạt cảm xúc đi! Cậu có thể nói, không thể nói, dám nói, không dám nói, tất cả đều viết ở trên đó. Khi đó hộp thư góp ý chính là bảo vật của cậu, là toàn bộ tình cảm chân thành của cậu. "Tiểu Lộ..." Lộ Kiều ngủ cũng không yên ổn, nghe thấy Khương Dịch Duy kêu mình. Thanh âm Khương Dịch Duy pha chút tiều tụy, sau một giấc ngủ khi thanh tỉnh ánh mắt không giống như thường ngày kiên định, ngược lại nhu hòa đến không được, thoạt nhìn đặc biết dễ bị khi dễ. Lộ Kiều sờ sờ trán Khương Dịch Duy, đã hạ sốt, nhanh chóng hỏi: "Còn khó chịu sao?" Khương Dịch Duy lắc đầu, thuận thế nắm lấy tay Lộ Kiều, nói: "Em gầy, tóc cũng dài hơn." Hôm qua hắn vừa nhìn thấy Lộ Kiều liền muốn nói lời này. Lộ Kiều yên lặng nghe, ôm Khương Dịch Duy vào trong ngực: "Em mới gầy đi 2 cân, tóc xác thật dài một chút." (Editor: 2 cân = 1kg) Khương Dịch Duy tuy rằng đã hạ sốt, đầu vẫn có chút đau. Đem đầu vùi vào xương quai xanh của Lộ Kiều, hai tay hắn ôm lấy eo Lộ Kiều: "Gầy hai cân cũng là gầy." Dứt lời, còn bổ sung một câu: "Diễn xong trở về bồi bổ." Lộ Kiều đã sớm cảm thấy Khương Dịch Duy đáng yêu, ai ngờ Khương Dịch Duy sinh bệnh càng đáng yêu. Nói chuyện thật sự rất giống đứa nhóc, có mở miệng ra mệnh lệnh cũng đều không có lực sát thương. "Được, trình diễn xong em về bồi bổ." Lộ Kiều kiên nhẫn mười phần, nói xong còn cúi đầu nhìn Khương Dịch Duy, cười nói, "Câu trả lời vừa lòng không? Dịch Duy Tiểu bằng hữu?" "Vừa lòng." sau khi Khương Dịch Duy đáp một tiếng, không còn thanh âm. Lộ Kiều cho rằng Khương Dịch Duy ngủ lại, vừa định nhắm mắt ngủ cùng, liền nghe thanh âm Khương Dịch Duy vang lên: "Có em bên người cảm giác thật tốt." Lực Khương Dịch Duy ôm lấy Khương Dịch Duy tăng mạnh, đầu còn cọ cọ lên người Lộ Kiều: "Em không ở, lòng anh không yên..." "Xử lý văn kiện sẽ thất thần, về đến nhà cũng chỉ phát ngốc. Nhà chỉ có anh và Louis cũng trống vắng, Louis nó cũng rất nhớ em..." "Buổi tối anh không ngủ được, nó cũng tựa hồ như không thể ngủ. Anh thật sự rất nhớ em... không kém so với em." Lộ Kiều bị lời nói của Khương Dịch Duy bao phủ, đáy lòng mềm thành một mảnh, hỏi: "Nếu anh không bị bệnh, những lời này có phải sẽ giấu trong lòng, sẽ không nói với em?" Khương Dịch Duy hàm hồ nói: "Quá ra vẻ." "Anh là để em dựa vào, không thể làm cho em biết anh không thể chịu được một chút chuyện như vậy." Bởi vì em, mới không thể chịu được. Tựa như giống lần đó đổ bệnh. Kết thúc mối quan hệ qua mạng với Lộ Kiều, lại biết Lộ Kiều thật lâu không đến trường, hắn tìm không được Lộ Kiều, gấp đến độ nổi điên. Hắn khi đó thường thường ngồi ở ban công phòng ký túc phát ngốc, có đôi khi phát ngốc mấy giờ liền, có đôi khi phát ngốc cả một đêm. Hút thuốc, chính là học được khi đó. Hắn cảm thấy Lộ Kiều rất giống khói thuốc, sờ không tới, chạm cũng không. Lúc đó, đến thấy cũng không thấy được. Liên tục ngồi ngây người ở ban công mấy đêm liền, hắn rốt cuộc sốt cao, suốt đêm được đưa vào bệnh viện. Thân thể hắn vừa khỏe, buổi sáng hôm sau liền xuất viện. Bạn cùng phòng bồi hắn cả một đêm không ngừng mà hỏi: "Lộ Kiều là ai ai? Cái tên này sao ta nghe quen tai như vậy?" Thấy hắn không nói một lời, bạn cùng phòng tiếp tục truy vấn: "Cả đêm ngươi kêu tên người này, ngươi thích nữ sinh này?" Lúc này hắn mới giật giật môi, nói: "Là nam sinh." Không hiểu vì sao, hắn phá lệ kích động, thậm chí chỉ vào ngực mình nói: "Nhất kiến chung tình, thích đến không được. Ngươi có hiểu cái cảm giác lần đầu tiên gặp được ánh mắt của hắn, hắn liền ở trong mộng tra tấn ngươi không?" Bạn cùng phòng đương nhiên không hiểu, lắc lắc đầu. Đúng, không ai có thể hiểu. Cái loại cảm giác này, chỉ có yêu thầm người ta quá sâu nặng, mới có thể hiểu. Khương Dịch Duy bỗng nhiên đau lòng, tựa hồ dùng toàn bộ sức lực đem Lộ Kiều khóa vào trong ngực, một mực nói: "Em cũng không hiểu... Tiểu Lộ, em cũng không hiểu..." Không hiểu vì mấy ngày đêm không được ôm em cảm thấy rất khó chịu, tinh thần hao tổn như già đi mấy tuổi. "Ân, em không hiểu." Lộ Kiều lên tiếng, thanh âm thực nhẹ. Dùng ngón tay vuốt ve vành tai Khương Dịch Duy, cậu dỗ dành bạn học Tiểu Duy, "Ngủ đi, ngủ một giấc, ngày mai hết bệnh." Khương Dịch Duy thực nghe lời Lộ Kiều, lần này cũng giống vậy. Lộ Kiều nói hết lời, hắn bình yên đi vào giấc ngủ. Chăm sóc Khương Dịch Duy cả đêm, Lộ Kiều ngủ không lâu lắm, sáng sớm tỉnh lại không tỉnh táo, tinh thần lại dậy không nổi. Ngược lại Khương Dịch Duy thần thanh khí sảng, không giống như người vừa mới sốt cao chút nào. Nhìn hộp thuốc trên tủ đầu giường, Khương Dịch Duy còn tưởng rằng người bệnh là Lộ Kiều, ngồi trên giường hỏi: "Tối qua phát sốt vì sao không nói cho anh?" Lộ Kiều rụt đầu vào trong chăn, muộn thanh nói: "Là anh phát sốt, anh không nhớ sao?" Khương Dịch Duy không nhớ rõ, chỉ nhớ tối qua thân thể nặng nề, giống như đeo đá. Lộ Kiều giật giật, đem đầu gối lên đùi Khương Dịch Duy: "Vậy anh nhớ đi, anh hiếm khi bị bệnh cho em cơ hội chăm sóc anh cả đêm, sao lại có thể không có ấn tượng." Khương Dịch Duy muốn nói mình sẽ cố gắng nhớ lại, lại nghe bụng Lộ Kiều kêu lên. Hắn câu môi cười cười, vớt Lộ Kiều lên: "Đi ăn sáng." Lộ Kiều nhìn thời gian, lập tức từ trên giường nhảy xuống chạy về hướng nhà vệ sinh: "Em đi rửa mặt, anh có thể tới nhà hàng khách sạn lấy giúp em hai miếng bánh rán không? Không thì một lát liền hết mất." Khương Dịch Duy nói được, nhích người đi về phía cửa. Thời điểm vào thang máy đụng phải Ôn Du, hắn cung cung kính kính nói: "Chào Khương tổng." Khương Dịch Duy nói chuyện, không thấy hắn, cho hắn là người vô hình. Ôn Du xấu hổ đóng rồi lại mở miệng, dồn tất cả dũng khí hỏi Khương Dịch Duy: "Khương tổng... Ta còn có thể trở về Vương Bài giải trí không?" Khương Dịch Duy ra vẻ khó hiểu, cúi đầu nhìn Ôn Du, môi mỏng hé mở, nói: "Ngươi là vị nào?" "..." Ôn Du xấu hổ đến không được, thấy thang máy sắp đến tầng trệt, nhanh nói, "Đều là Lương Hoàn bức ta đi, ta thực sự không muốn rời Vương Bài giải trí." "Khương tổng, nếu ngài có thể để ta trở về, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng. Lộ Kiều có thể làm được việc gì... Ta cũng có thể..." Bất luận là biểu diễn thời trang, hay là cùng nam nhân lên giường. Khương Dịch Duy thần sắc chợt u ám, sâu không thấy đáy. Hắn cất bước tới gần Ôn Du, ép Ôn Du lùi vào góc thang máy, thanh âm lạnh như băng, từng chữ từng chữ mà nói: "Ngươi cũng xứng so với Tiểu Lộ?" "Ta..." Ôn Du lắp bắp, căng da đầu nói, "Ta cũng không kém so với hắn..." Khương Dịch Duy làm như cười nhạo tự tin của Ôn Du, đáy mắt tràn đầy khinh thường: "Riêng có một điểm, ngươi bất quá liền hơn hắn." Đầu ngón tay chỉ chỉ vào gương trong thang máy, hắn làm Ôn Du nhìn chính mình trong gương. Ôn Du mờ mịt, xoay người nhìn vào gương, tiếp theo nghe Khương Dịch Duy nói một chữ: "Xấu." Tới tầng trệt, Khương Dịch Duy cũng không quay đầu nhìn lại đi ra khỏi thang máy. Giúp Lộ Kiều lấy hai miếng bánh rán, đợi mười phút thấy cậu vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt mình. "Đói chết em." Lộ Kiều vừa nói vừa ngồi đối diện Khương Dịch Duy, "Vẫn là anh tốt nhất, lúc trước anh chưa đến em đều không ăn được bánh rán. Mỗi lần xuống nhà hàng, đã không còn cái nào." Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều bộ dáng ăn món yêu thích, đem cà phê đưa cho Lộ Kiều: "Ăn từ từ." Lộ Kiều uống một ngụm cà phê, chú ý đến Ôn Du ở bàn bên cạnh vẻ mặt oán niệm mà trừng mắt nhìn mình. Buông ly xuống, cậu nhịn không được nhìn Ôn Du hỏi một câu: "Cái ánh mắt nhìn ta này của ngươi là có ý gì? Muốn đánh ta a?" Ánh mắt Ôn Du không đổi, âm dương quái khi mà đáp: "Ta chỗ nào dám a?" Lộ Kiều: "Vậy ngươi có ý gì?" "Ta......" Lời nói Ôn Du còn chưa dứt, đã bị ánh mắt Khương Dịch Duy làm sợ tới mức trong lòng run lên. Khương Dịch Duy mắt lạnh nhìn Ôn Du, thấy miệng Ôn Du nhím chặt không dám nói thêm nửa chữ, mới đem ánh mắt một lần nữa thả lên người Lộ Kiều. Sau đó dùng âm lượng ba người bọn họ có thể nghe rõ nói: "Tiểu Lộ, không cần cùng ngu xuẩn nói chuyện." 19Sep21
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]