Chương trước
Chương sau
Lời âu yếm của Khương Dịch Duy làm ngực Lộ Kiều nóng lên, cậu nhìn Khương Dịch Duy không chớp mắt một hồi lâu, mới nỉ non một câu: "Anh bây giờ mới phát hiện em đẹp a..."
Khương Dịch Duy lắc đầu, xoa xoa tóc Lộ Kiều: "Lần đầu tiên gặp em, đã thấy em đẹp."
Ở phòng thử đồ nghe Khương Dịch Duy một đợt lại một đợt lời ngon tiếng ngọt, Lộ Kiều hạnh phúc đến đại não thiếu oxy, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cũng may bên ngoài truyền đến tiếng nhiếp ảnh gia thúc giục, Lộ Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bằng không cậu xúc động một cái, không chừng có thể quấn lấy Khương Dịch Duy ở phòng thử đồ làm chuyện thiếu nhi không bên biết.
Đi đến bờ biển, hai người dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia tay nắm tay chân trần đi trên bờ cát.
Mây che bớt ánh mặt trời chói chang, một tầng ánh nắng ấm áp chiếu xuống hai người bọn họ, hình ảnh hai người được thu vào ống kính có một tầng ôn nhu.
Nhiếp ảnh gia bấm máy tanh tách, lại bảo Lộ Kiều dẫm lên mu bàn chân Khương Dịch Duy, ôm lấy cổ Khương Dịch Duy hôn hắn.
Lộ Kiều trước nay không ở trước mặt người khác mà thân mật với Khương Dịch Duy, lúc này ngược lại có chút thẹn thùng.
Chân cậu đã dẫm lên mu bàn chân Khương Dịch Duy, hai tay cũng đã ôm lấy cổ Khương Dịch Duy. Thời điểm môi chạm vào môi Khương Dịch Duy, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhiếp ảnh gia hiện ra chút bất đắc dĩ, bảo Lộ Kiều áp chế lại cảm xúc trong lòng, chờ chụp xong lại cười.
Lộ Kiều gật đầu, hít sâu một hơi thật sâu liền ngẩng đầu tới gần Khương Dịch Duy. Hô hấp quyện vào nhau, nhiếp ảnh gia đột nhiên kêu ngừng: "Cứ như vậy, đừng nhúc nhích."
Tiếp đó là tiếng "Tách tách", môi Lộ Kiều và Khương Dịch Duy cách nhau không đến 1cm liền chạm vào nhau, chụp được bức ảnh chỉ trong nháy mắt.
Sau đó chính là hình ảnh Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy hôn môi.
Môi hai người thực ra chỉ chạm vào nhau, không giống lúc trước hôn sâu, nhưng ngoài ý muốn làm tâm động.
Bời vì muốn có thể chuyên tâm cảm nhận độ ấm trên môi đối phương, thừa dịp nhiếp ảnh gia lấy tiêu cự, Lộ Kiều dùng đầu lưỡi lướt nhẹ lên môi đối phương.
Trong mắt Khương Dịch Duy hiện lên ý cười, bàn tay rộng lớn ở eo Lộ Kiều niết nhẹ một chút, như trừng phạt Lộ Kiều nghịch ngợm.
Lộ Kiều chạm một chút liền tách ra, đẩy nhẹ tay Khương Dịch Duy: "Đừng niết, ngứa muốn chết."
Khương Dịch Duy nói: "Anh cũng ngứa."
Bị Lộ Kiều liếm môi, tựa như lông chim đảo qua, làm cho trái tim hắn run lên.
nhiếp ảnh gia cũng không tiện quấy rầy hai người tán tỉnh, giơ camera chụp một tấm lại một tấm. Chờ Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy nháo đến không sai biệt lắm mới tiếp tục bày ra tư thế mới chụp mấy tấm.
Chụp một bộ ảnh chụp xong mặt trời cũng đã xuống núi, hoàng hôn đem mặt biển chiếu một màu đỏ rực.
Nhiếp ảnh gia cho Khương Dịch Duy nửa ngồi nửa nằm trên bờ biển, lại để Lộ Kiều khóa ngồi trên người Khương Dịch Duy, hai tay đặt bên mặt Khương Dịch Duy, chuẩn bị chụp bộ ảnh thứ hai.
Hắn chụp trái chụp phải, nhưng vẫn cảm thấy hiệu quả kém xa ý mình muốn. Ảnh chụp ra kết cấu OK bối cảnh Ok, hai nhân vật chính càng không có gì để nói, nhưng cái thứ hắn thiếu là một tia sắc khí.
Có chút sầu người......
Nhiếp ảnh gia nhìn Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy phát ngốc, nghĩ như thế nào mới có thể tạo ra cảm giác sắc khí. Nhìn ống quần ướt đẫm của Lộ Kiều một chút ý tưởng liền tới.
"Ngươi có thể đem cởϊ qυầи rồi chụp không?" Đi đến bên cạnh Lộ Kiều, nhiếp ảnh gia chỉ vào quần Lộ Kiều, "Cởi ra có thể đem đến hiệu quả tốt hơn."
Lộ Kiều không quá để ý, nói thế nào thì hắn cũng là người mẫu. Trước kia cũng có hợp tác với người ta chụp qua loại ảnh này.
Chính là Khương Dịch Duy...... Thoạt nhìn không quá nguyện ý.
Nhiếp ảnh gia tận tình khuyên bảo Khương Dịch Duy: "Dù sao cũng là hình cưới, mọi người đều muốn hướng chụp đẹp. Ta dám cam đoan, nghe lời ta chụp, hiệu quả tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của ngươi."
Lộ Kiều nghe có chút động tâm, dùng ngữ khí làm nũng nói với Khương Dịch Duy: "Em muốn bộ ảnh cưới có hiệu ứng tốt nhất, cả đời chỉ chụp một lần, anh đừng có cứng nhắc như vậy a..."
Khương Dịch Duy trầm mặc không nói.
Đây không phải vấn đề cứng nhắc hay không cứng nhắc, mà là Lộ Kiều chân dài eo thon, hắn không muốn cho người khác nhìn.
Nhưng Lộ Kiều khăng khăng muốn chụp theo yêu cầu nhiếp ảnh gia, hắn chung quy vẫn là kẻ bại trận.
Cởϊ qυầи, hai chân Lộ Kiều một lần nữa khóa ngồi trên người Khương Dịch Duy. Áo sơ mi trên người tuy có thể khe đến mông, nhưng mà thiết kế dạng đan, khiến cho từ cổ đến eo hoàn toàn bị lộ, thậm chí còn có thể nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc qυầи ɭóŧ.
Đôi chân thon dài nõn nà, đường cong tuyệt đẹp không nói, chỉ tùy ý liếc qua, làm sinh ra những cảm giác không dùng thước đo nào đo được.
Nhiếp ảnh gia là lần đầu tiên ném tu dưỡng nghề nghiệp ra sau đầu, nhìn đôi chân dài của Lộ Kiều đến ngây người. Hắn chụp qua không ít người mẫu, lại không gặp được người có dáng người tỉ lệ chuẩn đến quá đáng như Lộ Kiều.
Trong đầu hiện ra hai chữ "Hoàn mỹ", nhiếp ảnh gia rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân Khương Dịch Duy không muốn Lộ Kiều cởϊ qυầи.
Tư thế chuẩn bị xong nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng nhiếp ảnh gia bấm máy. Khương Dịch Duy đưa mắt nhìn qua, lại thấy nhiếp ảnh gia đang nhìn Lộ Kiều ngẩn người.
Hắn trực tiếp dùng tay ngăn chặn ánh mắt nhiếp ảnh gia với sườn eo Lộ Kiều, trầm giọng hỏi: "Có thể chụp chưa?"
Ngữ khí ẩn dật mang theo chút không vui, nhiếp ảnh gia nghe xong trong lòng hoảng hốt. Lộ Kiều nghe xong trong lòng không ngăn được mà cười trộm.
"Anh ghen sao?" Lộ Kiều lặng lẽ cầm cổ tay Khương Dịch Duy ở phía sau nhéo một cái: "Có hay ghen hay không?"
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, nói: "Anh có thể nhìn em thất thần, hắn không thể."
Lộ Kiều cười, nhịn không được nói: "Máu ghen còn rất lớn......"
Nhiếp ảnh gia phục hồi tinh thần lại, bảo Lộ Kiều làm động tác hôn lên chóp mũi Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều làm theo, đè thấp đầu tới gần chóp mũi Khương Dịch Duy, lại nói: "Em trước khi đi chụp tạp chí, nhìn thấy đôi chân này ai cùng khen chúng nó đẹp."
"Nói rằng tỉ lệ dáng người em không có lời gì để nói..." Cậu cố ý dùng môi cọ cọ lên chóp mũi Khương Dịch Duy, "Hiện tại bất luận là dáng người đẹp, hay là chân dài, đều chỉ thuộc về một mình anh."
"Ân." Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều có chút thất thần, chậm rãi nói, "Của anh."
Trong mắt hắn, Lộ Kiều quá biết liêu. Có khi chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, có khi là một động tác, thậm chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu đều có thể làm hắn hoang mang lo sợ.
Hắn thật sự yêu Lộ Kiều thảm đến như vậy, không khỏi dùng trán mình cọ cọ lên ngực Lộ Kiều, nhẹ nhàng chống lên ngực cậu.
Nhiếp ảnh gia phát hiện động tác khác với mình yêu cầu, chụp thêm vài tấm lại thấy có thay đổi.
Lớn lên đẹp quả là không giống nhau, động tác tùy tiện bày ra cũng có hiệu quả đẳng cấp như vậy.
Hắn cảm thấy mình không phải là chụp ảnh cưới, mà là chụp ảnh minh tinh cao cấp.
Trời tối dần, Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy chụp bộ ảnh cuối cùng. Quần áo bị nước biển làm cho ướt nhẹp, bọn họ ra chơi đùa cùng sóng biển.
Mặt biển soi bóng ánh sao lấp lánh, giống như những ngôi sao băng rơi xuống lập lòe xung quanh.
Thu lại camera, nhiếp ảnh gia có thể khẳng định hôm nay những bộ ảnh hắn chụp là những bộ ảnh có trình độ cao nhất trong cuộc đời của hắn. Đương nhiên cùng với trình độ chụp ảnh của hắn không quan hệ. Tất cả đều bởi vì Lộ Kiều và Khương Dịch Duy quá ưu tú...
Ireland thời tiết không tồi, gió đêm cũng ấm. Lộ Kiều thay quần áo xong lại hắt xì ba cái, mặt cũng nóng đỏ lên.
Khương Dịch Duy sờ trán Lộ Kiều, có chút nóng, muốn đưa Lộ Kiều đến bệnh viện.
Lộ Kiều không còn sức lực để lăn lộn, kéo cánh tay Khương Dịch Duy đi về khách sạn: "Em không có việc gì, trở về nghỉ ngơi tốt là được."
Khương Dịch Duy khuyên không được Lộ Kiều, lại thần thông quảng đại tự mình tìm bác sĩ tới khách sạn khám cho Lộ Kiều.
Thời điểm bác sĩ đến nơi, Lộ Kiều đã sốt tới 38 độ 3, được tiêm một mũi hạ sốt liền choáng váng mà ngủ.
Khương Dịch Duy bận trước bận sau, không ngừng sờ trán Lộ Kiều, không ngừng giúp Lộ Kiều lau mồ hôi.
Lộ Kiều thật sự quá khó để tỉnh táo, khó chịu đến độ nằm mơ đến những chuyện không tốt. Bên tai vang lên tiếng ầm ầm, truyền đến đều là tiếng mưa cùng tiếng sấm.
Trong mộng, cậu cầm dù đứng trong màn mưa rền gió dữ, cơ thể như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Cậu muốn tới tìm Khương Dịch Duy thổ lộ, trên đường đi đột nhiên trời mưa, liền biết chuyện thổ lộ này phân nửa không có kết quả. Là ông trời khuyên cậu đừng thổ lộ, nói với cậu quay đầu lại là bờ.
Đáng tiếc Lộ Kiều không tin, đầu óc nhanh nhẹn mà đến cửa hàng kế bên mua dù, tiếp tục đi về hướng trường Khương Dịch Duy.
Tới khu giảng đường, cậu dựa vào vách tường chờ Khương Dịch Duy tan học. Đợi một chút chính là hơn bốn mươi phút.
Thật vất vả tiếng chuông cậu mong chờ cũng vang lên, lại thấy một đám sinh viên vây quanh Đồng Thần. Lộ Kiều liền ngây ra, cảm thấy Đồng Thần không khác gì âm hồn dã quỷ, ở đâu cũng có thể thấy hắn.
Bạn học đứng kế bên Khương Dịch Duy đột nhiên nói: "Hôm nay thổ lộ xem như thành công đi?"
Giảng viên lớp Khương Dịch Duy cũng ở đó, nàng nhìn đám sinh viên nói chuyện cười cười: "Được rồi, tan học, đều về đi!"
Lúc sau bọn họ nói gì đó Lộ Kiều không nghe được, cậu tránh ở một góc nhìn Đồng Thần đi đến bên cạnh Khương Dịch Duy, duỗi tay ôm lấy Khương Dịch Duy....
Trái tim Lộ Kiều nứt toạc ra, gió thổi mạnh đem cây dù thổi hỏng, cậu ném cây dù liền chạy đi. Bị xối một trận mưa, đến cổng trường mình thì thấy di động rung lên.
Là đối tượng yêu qua mạng nhắn cho cậu một tin: {Ta có việc muốn nói với ngươi, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?}
Lộ Kiều trả lời hắn: {Đừng, buổi sáng vừa chia tay, gặp nhau cũng không có gì tốt.}
Tắt di động hướng về phía phòng ngủ, bước chân còn chưa bước tới, cậu bỗng nhiên không còn chút sức lực.
Di dộng còn chưa kịp bỏ vào túi, cả người đã tiếp xúc với mặt đất, sau đó là hình ảnh chính mình té xỉu.
Thân thể chạm vào mặt đất phát ra tiếng "Rầm" làm Lộ Kiều bỗng chốc mở to hai mắt.
Đáy mắt cậu phiếm hồng, giống như không thấy được Khương Dịch Duy đang ở mép giường, Lộ Kiều xuống giường muốn đi ra ngoài.
"Tiểu Lộ?" Khương Dịch Duy biết khi Lộ Kiều phát sốt sẽ trở nên mơ hồ, nói mớ không ngừng, hắn đau lòng mà giữ chặt tay Lộ Kiều, muốn đem người ôm vào trong lòng.
"Bên ngoài trời mưa......" Lộ Kiều ngơ ngẩn mà nhìn Khương Dịch Duy.
Ánh mắt dừng lại trên người Khương Dịch Duy, trong đầu đều là tình cảnh ngày mưa hôm đó.
"Dù đâu?" Trong miệng cậu nhắc đi nhắc lại, ở trong phòng khách sạn tìm kiếm.
Có phải nếu cậu đến sớm một chút, là có thể ngăn Đồng Thần thổ lộ với Khương Dịch Duy?
Có phải nếu cậu đến sớm một chút, người Khương Dịch Duy ôm có lẽ chính là mình?
Cậu tìm nửa ngày, cư nhiên ở trong khách sạn tìm được một cây dù.
Cầm dù rồi bắt đầu đi giày, Lộ Kiều thân thể đứng không vững, cả người lung lay.
"Tiểu Lộ." Khương Dịch Duy kịp thời túm chặt lấy tay Lộ Kiều, đem người đến bên cửa sổ, "Em nhìn kỹ thời tiết bên ngoài."
Lộ Kiều vẻ mặt mờ mịt, đáy mắt toàn là nghi hoặc.
Nghe được người bên cạnh thở dài một tiếng, ngay sau đó cơ thể căng ra, bị giam cầm ở trong lồng ngực ấm áp.
Khương Dịch Duy cả người bao trùm trụ Lộ Kiều, đem Lộ Kiều ôm đến thật sự khẩn. Cằm dán bên tai Lộ Kiều, thanh âm chua xót lại nặng nề của hắn vang lên ở bên tai Lộ Kiều: "Tiểu Lộ, bên ngoài trời cũng không có mưa."
16Aug21
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.