Tiếp tục làm cái khác? Mình á? Lộ Kiều đỏ người, cậu chỉ nói cho sướng mồm thôi, không ngờ Khương Dịch Duy sẽ hỏi cậu thế. Nghĩ đi nghĩ lại cậu cảm thấy nếu làm luôn thì hơi khinh suất quá, bây giờ còn là ban ngày, chưa chuẩn bị gì cả. Cậu cũng không nói từ chối hẳn, chỉ hỏi ngược lại Khương Dịch Duy: “Anh có áo mưa không? Có dầu bôi trơn không?” Đúng như dự đoán, Khương Dịch Duy lắc đầu nói không có. Cậu biết mà, trông Khương Dịch Duy bá đạo thật đấy nhưng trong việc này thì lại rất ngây thơ. “Không có thì làm kiểu gì?” Lộ Kiều từ trong lồng ngực Khương Dịch Duy trốn chạy: “Anh muốn em đau chết à? Sao lại không biết thương tiếc vậy chứ…” Khương Dịch Duy không lên tiếng, vừa rồi quả thực hắn đã quá vội, chưa suy nghĩ chu toàn. Hắn không muốn Lộ Kiều đau, hắn thương còn chưa đủ. “Đợi anh chuẩn bị tốt những thứ cần có thì chúng ta tiến tới thôi.” Lộ Kiều vỗ vỗ vai Khương Dịch Duy vai đi ra ngoài phòng vệ sinh, ánh mắt đảo quanh nhà Khương Dịch Duy, cảm thán một hồi: “Hoàng cung đúng là hoàng cung, trông kiểu gì cũng thật rich.” Cậu đưa tay chỉ nhà bếp, cười với Khương Dịch Duy nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu của người sắp chết đói rồi.” Khương Dịch Duy phát hiện Lộ Kiều còn rất nghịch ngợm, vừa đi vào nhà bếp vừa hỏi: “Em muốn ăn gì?” Lộ Kiều xem giờ, đã là mười một giờ trưa, trả lời rất am hiểu lòng người: “Gì đó nhanh gọn là được rồi! Đã giờ này rồi, anh không đi công ty không sao chứ?” Khương Dịch Duy lắc lăc đầu. Tối hôm qua thân mật cùng Lộ Kiều trên sô pha, lại uống nhiều rượu. Hắn đã biết hôm nay sẽ dậy muộn, cho nên tối qua đã báo cho thư ký Vương trước rồi. Mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mì với trứng gà, Khương Dịch Duy xoay người hỏi Lộ Kiều: “Ăn thứ này nhé? Hoặc là ra ngoài ăn?” “Thế nào còn nói mập mờ vậy chứ?” Trong lòng Lộ Kiều không đứng đắn, nhìn thứ này ở nửa dưới Khương Dịch Duy nói thầm. Cứ với Khương Dịch Duy là cậu lại muốn phóng lãng, còn là cái kiểu càng phóng càng khỏe. Khương Dịch Duy cười cười không nói, hắn cuối cùng hiểu ra, Lộ Kiều nhìn trong sáng lạnh lùng thực tế lại không đứng đắn gì. Kéo Lộ Kiều qua, đưa gói mì đặt vào trong tay Lộ Kiều, hắn thay đổi cách hỏi: “Ăn mì nhé?” “Ăn.” Lúc này Lộ Kiều mới đáp hẳn hoi. Quả nhiên đàn ông khi nấu ăn quyến rũ nhất, chỉ là nhìn thôi cũng làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Đợi đến lúc Khương Dịch Duy gắp một đũa mì đưa tới bên miệng, Lộ Kiều mới phục hồi tinh thần, mở miệng ăn. “Vị có được không?” Khương Dịch Duy hỏi. “Được lắm, rất ngon.” Lộ Kiều đáp vậy. Nhưng sợi mì thì có thể có mùi vị gì, nước dùng thì ít, nói là ngon đơn giản chỉ vì mì này do Khương Dịch Duy nấu. Dù cho Khương Dịch Duy mang ly nước nóng cho cậu, cậu cũng có thể uống thành vị ngọt. Đang ăn dở thì điện thoại Lộ Kiều sáng lên, mở ra xem là tin Wechat Trần Diệp nhắn cho cậu: [Tên kia nhà cậu mẹ nó anh ta biết uống, Hứa Thăng Vinh còn không đấu lại, phải gọi là đỉnh của chóp!] Lộ Kiều cười cười: [Cậu cũng không nhìn thử xem là người đàn ông của ai, sau này bớt giả bộ với tớ, không thì tớ để nhà tớ đối phó với cậu.] Trần Diệp: [Thích rồi chứ gì? Hai cậu tối qua không say rượu rồi làm bậy đấy chứ?] Lộ Kiều thấy câu này không nhịn được liếc Khương Dịch Duy một cái, vừa ăn mì vừa nhắn lại: [Làm một nửa, không đến cuối.] Trần Diệp gửi đến ba icon “kinh ngạc”, nói: [Mất mặt thật sự, còn một nửa thì nín nhịn? Nói thật nhé, bây giờ có rất nhiều người sau khi kết hôn mới phát hiện mặt ý không hợp. Hai cậu cũng không sống thử trước rồi đăng ký sau, nhỡ đâu sinh hoạt không hài hòa thì sao!] Lộ Kiều thoáng thì bật cười, rep Trần Diệp: [Cút!] Khương Dịch Duy không hiểu gì nhìn Lộ Kiều, giúp Lộ Kiều lấy khăn giấy hỏi: “Sao vậy?” Lộ Kiều lắc lắc điện thoại, đưa cho Khương Dịch Duy. Đợi Khương Dịch Duy đọc nội dung tin nhắn xong, bỏ bát xuống hỏi hắn: “Anh nói nếu chúng ta không hợp mặt ấy thật hì phải làm sao giờ?” “Sẽ không.” Giọng Khương Dịch Duy chắc nịch, kể cả ánh mắt nhìn Lộ Kiều cũng mang theo mười phần tự tin: “Em sẽ hài lòng.” Vốn là lời nói đùa, Khương Dịch Duy lại trả lời nghiêm túc như vậy. Lộ Kiều vừa thấy buồn cười lại thấy bên tai nóng lên, rất mong mỏi với chuyện sinh hoạt trên giường sau này. Lộ Kiều cười xong tiếp tục tán tỉnh, đứng dậy vòng sau Khương Dịch Duy ghé vào tai hắn khẽ hỏi: “Có thể hài lòng đến đâu? Anh nói em nghe chút xem.” Tai Khương Dịch Duy ngưa ngứa, duỗi tay nắm chặt cổ tay Lộ Kiều kéo người vào trong ngực. Chờ Lộ Kiều hoàn toàn ngồi trên đùi hắn, sà vào ngực hắn, mới từng chữ rõ ràng nói: “Anh không ngại đi mua áo mưa và dầu bôi trơn ngay bây giờ, để em thử xem hài lòng đến đâu.” Lộ Kiều không nhịn được vòng cổ Khương Dịch Duy, dùng giọng điệu đầy mập mờ nói lời cảnh cáo ghẹo người: “Em tin là được chứ gì? Anh buông em ra, coi chừng em cắn anh tiếp đấy.” Nói xong Lộ Kiều muốn đứng dậy, nhưng Khương Dịch Duy ôm chặt eo cậu, làm cậu lần nữa ngả người xuống. Khương Dịch Duy vuốt gáy Lộ Kiều, giữ lại đồng thời khẽ cắn môi cậu. Hắn không dùng lực, răng cũng chỉ chạm hai giây rồi dời đi. Lộ Kiều lúc Khương Dịch Duy chạm môi cậu không dám động đậy, cậu rất hưởng thụ cách thức chung sống này giữa hai người, chốc thì ôm một cái, chốc thì hôn một cái, dù cho làm thêm mấy chuyện quá đáng hơn cũng không sao cả. “Hôn thì hôn, cọ răng ở ngoài môi em làm cái gì?” Lộ Kiều nói trắng ra, nói xong không chỉ có hai má nóng lên, nhiệt độ trên người Khương Dịch Duy cũng không giảm. “Tối hôm qua cắn anh, cho nên phạt em.” Khương Dịch Duy đứng đắn trả lời. Lộ Kiều cũng sắp bị Khương Dịch Duy ghẹo đến hôn mê, sờ môi Khương Dịch Duy nhướng mày hỏi: “Có kiểu phạt như vậy sao? Anh như này không gọi là cắn mà là ngậm, là dùng đầu răng chạm vào môi em.” “Em như thế mới gọi là cắn, còn có thể cắn anh ra máu.” Lộ Kiều nói liền vài câu, cũng không quan tâm lời nói ra ghẹo người đến thế nào. Khương Dịch Duy mặc cho Lộ Kiều nói, khóe môi mỉm cười nghiêm túc nghe. Môi Lộ Kiều không mỏng không dày, nhìn rất vừa vặn, hắn không nỡ cắn rách. Kết thúc đề tài cắn người này cũng ăn bữa trưa được kha khá rồi, Khương Dịch Duy và Lộ Kiều lên xe đến công ty. Hôm qua Khương Dịch Duy ở trong vòng bạn bè đăng ảnh giấy kết hôn xong, điện thoại giống như nổ tung, cứ từng tin từng tin mà đến. Buổi chiều hắn dốc tâm trí đi dạo chợ gia dụng với Lộ Kiều, buổi tối phụng bồi Lộ Kiều đi uống rượu, trước khi đi ngủ mới trả lời được những tin nhắn chúc phúc. Sau khi đến công ty toàn bộ nhân viên thoáng cái đã vây quanh. Mọi người chúc Khương Dịch Duy là thứ yếu, quan trọng là mượn cơ hội này để xem người đã lừa Khương Dịch Duy về nhà là người thế nào. Dù sao công ty bọn họ mới thành lập bộ phận người mẫu, mọi người cũng không hẳn là hiểu rõ Lộ Kiều. “Bà chủ đẹp quá đi! Thế này thì con gái bọn em sống sao!” “Đây quả là “Trời sinh một cặp”! Xứng đôi vừa lứa!” Khương Dịch Duy nghe lời của mọi người mà tâm trạng rất tốt, hiếm khi thấy không giục mọi người mau đi làm việc. Lộ Kiều nghe được cũng vui vẻ, tay nắm tay Khương Dịch Duy nhéo nhéo đầu ngón tay hắn: “Người của công ty anh sao biết ăn nói vậy chứ?” Có nhân viên cướp lời Khương Dịch Duy: “Bọn em nói thật đấy!” “Nhưng mà vừa nhìn bà chủ thì cảm thấy rất giống Đồng Thần.” “Hơi giống thật, là kiểu người đẹp mỏng manh…” Cũng không biết là ai đang nhỏ giọng bàn tán, âm lượng không lớn. Có lẽ khá gần Lộ Kiều, nội dung hội thoại đúng lúc bị Lộ Kiều nghe được. Lộ Kiều không rõ trong lòng là cảm nhận gì, bị người khác so sánh với Đồng Thần cũng không phải ngày một ngày hai, lẽ ra đã sớm thành thói quen. Có lẽ là bởi vì Khương Dịch Duy cũng đang có mặt, cậu vẫn cảm thấy là lạ, trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Nghiêng đầu liếc Khương Dịch Duy mắt, cũng may nhân viên bên cạnh Khương Dịch Duy ríu ra ríu rít liên tục, đoạn hội thoại này không bị hắn nghe được. Tạm biệt Khương Dịch Duy quay về bộ phận người mẫu, tránh không được lại bị người vây quanh trò chuyện cả buổi Lộ Kiều mới thoát thân được. Cậu đi tới góc phòng rót cho mình cốc nước, kết quả còn chưa uống được miếng nước nào đã bị người đằng sau vỗ vai một cái. Quay đầu nhìn hóa ra là Đồng Thần, Lộ Kiều giật hết cả hồn, phun nước lên người Đồng Thần. “Sao lại bị sặc rồi?” Đồng Thần nhìn quần áo cũng không để bụng, tùy tiện lau vài cái mới mở miệng: “Hôm qua anh nhìn thấy em với Khương Dịch Duy trên vòng bạn bè rồi, chúc mừng hai đứa.” “Cảm ơn đàn anh.” Lễ phép vẫn phải có, nói thế nào cũng là đàn anh cùng trường của cậu. Cậu cười nói cảm ơn, trong đầu lại hồi tưởng lời Đồng Thần nói. Đồng Thần nói ảnh thấy được trên vòng bạn bè của mình và Khương Dịch Duy, vậy là anh ý có Wechat của Khương Dịch Duy… Mặc dù có Wechat không thể hiện cho điều gì, nhưng mà Lộ Kiều không thoải mái lắm. Lúc tập huấn ánh mắt luôn không kìm được qua lại trên người Đồng Thần. Nếu là hồi trước, bị nói vậy thì cũng đành thôi, dù sao khi đó tóc cậu và Đồng Thần đều dài như nhau. Nhưng sau khi kết hôn Đồng Thần đã cắt tóc rồi, ngoại trừ chiều cao Lộ Kiều không hiểu cậu giống Đồng Thần ở điềm nào. Chẳng lẽ bởi vì hai người đều có mặt đẹp à, cho nên cứ muốn lấy ra mà so sánh xem ai giống ai? Thần kinh! Lộ Kiều lặng lẽ thở dài, tâm trạng vẫn chưa nguôi ngoai thì phòng tập có thêm một tiểu yêu tinh đi vào. “Ai với người tình trong mộng của tôi kết hôn rồi? Người đâu rồi? Xem xem có xứng đôi với Khương tổng của chúng ta không.” Lộ Kiều còn chưa thấy mặt mũi người này đã nghe thấy người ta có ý với Khương Dịch Duy. Đợi đến khi người này đi đến trước mặt, Lộ Kiều đánh giá trong chốc lát. Chỉ thấy mặt mũi đối phương thanh tú ăn mặc fashion, trông dáng vẻ không phải thợ tạo dáng thì cũng là thợ trang điểm. Hơn nữa cách nói chuyện khỏi cần nghĩ nhiều cũng có thể kết luận đây là gay. Tình địch gặp mặt, Lộ Kiều không thể mất khí thế. Cậu dựa vào ưu thế là chiều cao cúi đầu nói: “Người tình trong mộng của cậu kết hôn với tôi rồi, cậu là người nào?” “Cậu ấy là Tra Lý.” Đồng nghiệp nhắc bên tai Lộ Kiều: “Đến Tra Lý mà cậu cũng không nhận ra? Là thợ trang điểm rất nổi tiếng trong giới, nhiều cách trang điểm hot đều là cậu ấy phong trào đầu tiên đấy.” Lộ Kiều không được coi là người mẫu hot, trước giờ chưa tiếp xúc với thợ trang điểm nổi tiếng. Cái tên Tra Lý này cũng chỉ là nghe phong thanh chứ chưa từng đi tìm hiểu mặt mũi cậu ta. Tra Lý không thèm để ý Lộ Kiều biết cậu ta hay không, nhưng cậu ta quan tâm mặt Lộ Kiều là sự thật. Đi vòng quanh Lộ Kiều vài vòng, Tra Lý mới dùng ánh mắt không rõ ý tứ và giọng điệu nồng nặc mùi chua mở miệng nói: “Đúng là mặt đẹp, thoạt nhìn là người đẹp tính lại lạnh lùng yên tĩnh! Người trong công ty đều biết Khương tổng thích kiểu này, anh quả là may mắn.” “Được rồi, đừng có đi vòng quanh người tôi, sắp ngất rồi.” Lộ Kiều không kiên nhẫn lắm, nghe Tra Lý nói xong thì ý tưởng đạp cậu ta ra ngoài cũng có rồi. Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra gửi tin nhắn cho Khương Dịch Duy. Tra Lý chua? Nội dung cậu nhắn còn chua hơn nhiều… Chỉ thấy trên đó viết: [Khương Dịch Duy, phòng tập có tiểu yêu tinh thích anh đến đây này. Người ta đang ở ngay trước mặt em ra vẻ đây! Anh xem anh đến đây mang cậu ta đi, hoặc là mang em đi.] Tác giả có lời muốn nói: Nghĩa bóng chính là: Em ghen ời, mau qua đây dỗ em đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]