Chương trước
Chương sau

Edit: Ling_

Chương 9.

Mọi người trong nhóm không ai tin Lộ Kiều, khuyên cậu nên tỉnh táo, gửi hàng loạt tin cười cợt, bảo cậu nhìn ngoài trời xem, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

Lộ Kiều chỉ lắc đầu cười cười, gõ phím: Thích thì tin không thích thì tin, nói chung ảnh này tôi lấy, người cũng bị tôi lấy, mọi người đừng thương nhớ ha.

Cậu nhắn xong thì gọi cho Khương Dịch Duy, lại đột nhiên cảm thấy mình hơi thô lỗ. Không biết giờ Khương Dịch Duy có bận không, liệu có làm phiền hắn làm việc không.

Lộ Kiều nghĩ thôi cúp máy vậy, cơ mà Khương Dịch Duy đã nghe máy rồi.

"Lộ Kiều." Giọng Khương Dịch Duy truyền qua từ loa, trầm thấp làm Lộ Kiều nổi da gà.

Ngón tay cậu vuốt ve mũ bảo hiểm bên cạnh, sau đó cầm lên, vừa đi ra khỏi bar vừa hỏi: "Anh mua công ty của bọn em sao không nói với em một tiếng?"

Khương Dịch Duy còn chưa trả lời, Lộ Kiều đã hỏi tiếp: "Cho em ngạc nhiên à? Muốn nói thẳng mặt với em?"

"Ừ." Khương Dịch Duy giống như đang cười, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, trông rất vui vẻ.

"Mấy giờ anh về?" Lộ Kiều không có việc gì làm, cực kỳ muốn khoe khoang với bọn họ: "Vừa nãy có người trong nhóm em gửi ảnh anh, em nói đây là bạn trai em, đừng thương nhớ, nhưng không ai tin."

Nói đến đây, cậu hơi dừng: "Bọn họ cười em, nói em nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên em phải đến, cho bọn họ biết anh là bạn trai em."

Lúc này Khương Dịch Duy thật sự cười ra tiếng, nói rõ ràng cho Lộ Kiều nghe: "Em mà tới, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi."

"Vậy được, em qua tìm anh ngay." Lúc nói lời này Lộ Kiều đã bước đến motor, cuối cùng còn nói: "Nhân tiện đưa anh đi hóng gió, làm tài xế riêng của anh, đưa anh về nhà."

Nghe Lộ Kiều nói muốn đưa mình về, Khương Dịch Duy tràn đầy mong đợi, gật đầu nói: "Đợi em."

Tắt máy, thấy thời gian còn sớm, Lộ Kiều tính đi mua thêm một cái mũ bảo hiểm trước. Cậu chỉ có một cái, Khương Dịch Duy là người đầu tiên cậu chở đi hóng gió cùng.

Cậu lái xe không quá nhanh, mua xong mũ bảo hiểm rồi đi đến công ty mất khoảng nửa tiếng.

Lộ Kiều dừng xe, xuống xe, bỏ mũ ra dựa vào xe, cảm thấy mình cực ngầu. Tầm mắt hướng về ở Logo công ty trên thạch bích, trên đó viết ACE Entertainment, lúc này cậu mới thấy cảm giác cùng Khương Dịch Dương làm việc dưới một mái hiên tồn tại chân thực.

Hơn nữa bây giờ bọn họ còn đang quen nhau, một là ông chủ một là nhân viên, thật sự là nghĩ thôi cũng thấy kích thích.

Bảo vệ nhìn Lộ Kiều vài lần, trông cái nhìn của ông mấy tên đi motor đều là dạng côn đồ, nên cũng cho rằng Lộ Kiều giống thế, đi ra cảnh giác hỏi: "Cậu tìm người?"

Lộ Kiều thu mắt, gật đầu với người nọ, nhắn tin cho Khương Dịch Duy bảo mình tới rồi.

Còn tiện tay khoe trong nhóm chat người mẫu một câu: Chưa huấn luyện xong thì cứ tiếp tục, xong rồi thì có thể đến cửa công ty nhìn trộm tôi đón bạn trai tan làm.

Trong nhóm lập tức có người hỏi Lộ Kiều: Thật hay troll đấy? Yêu thật á? Với boss hả?

Lộ Kiều: Thật mà! Tôi lừa các cậu làm gì? Đã bảo ra cửa mà xem rồi còn không tin?

Tin này gửi tới, cả nhóm trong nháy mắt nổ tung trời. Liên tiếp gửi rất nhiều tin "Zlll!", "Lộ Kiều cậu đỉnh!"

Lộ Kiều rep một cái icon rồi mở inbox của Khương Dịch Duy, thấy Khương Dịch Duy trả lời cậu: Anh xuống ngay đây.

Giờ là hơn bốn giờ chiều, lần đầu tiên Khương Dịch Duy về sớm vậy. Chìa khóa xe của hắn giao cho thư ký Vương, để cậu ta lái xe hắn về nhà rồi vội ấn thang máy đi ra cửa công ty.

Lúc thang máy đi xuống từ tầng cao nhất xuống tầng mười ba, rất nhiều người mẫu mười đi vào. Khỏi nghĩ nhiều cũng biết là Lộ Kiều gọi bọn họ xuống.

"Chào Khương tổng ạ." Nhóm người mẫu cung kính nhìn Khương Dịch Duy.

Khương Dịch Duy "Ừ" một tiếng, trả lời: "Chào."

Ra khỏi thang máy, nhóm người mẫu trốn trong góc xem trộm. Bọn họ nhìn thấy Khương Dịch Duy đi tới cửa công ty, dừng trước một người đang dựa cạnh motor.

Mà người nọ là ai bọn họ không thể quen hơn.

Bảo vệ còn đang đứng bên cạnh Lộ Kiều không đi, luôn miệng hỏi Lộ Kiều đang chờ ai, chỉ lo Lộ Kiều là phường bất chính, phòng cậu như phòng trộm.

Lộ Kiều đau đầu nhìn ông ấy, muốn mở miệng thì vai lại bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, sau đó giọng Khương Dịch Duy truyền đến từ đằng sau: "Chú Từ, cậu ấy đang chờ tôi."

Được gọi là "Chú Từ " làm bảo vệ được kính mà sợ, mắt nhìn Lộ Kiều rồi lại nhìn Khương Dịch Duy vài lần mới ngượng ngùng đi về phòng bảo vệ.

Bảo vệ đi xa, Lộ Kiều đưa mũ bảo hiểm mới mua cho Khương Dịch Duy: "Mua cho riêng anh thôi đấy, lên xe đi, chúng ta đi hóng gió."

Khương Dịch Duy nhìn mũ bảo hiểm trong tay mấy lần liền, khóe môi hơi cong. Hắn định đội mũ lên, lại nghe Lộ Kiều nói: "Đợi đã..."

"Sao thế?" Khương Dịch Duy hỏi.

Lộ Kiều chỉ bộ đồ Khương Dịch Duy mặc: "Anh mặc nghiêm túc quá."

Dứt lời, cậu giơ tay xắn ống tay áo sơ mi của Khương Dịch Duy lên, còn không quên mở hai khuy áo đầu tiên.

Nhìn Khương Dịch Duy nửa che nửa hở xương quai xanh, Lộ Kiều hài lòng vỗ vỗ ngực hắn: "Ổn rồi."

Ngồi lên xe, Lộ Kiều nhắn trong nhóm: Các anh em, giờ thì tin chưa? Tôi không lừa các cậu.

Sau đó đội mũ bảo hiểm, đợi Khương Dịch Duy ngồi lên, đạp chân ga chở người đi.

Khương Dịch Duy ngồi sau Lộ Kiều, hai tay vừa hay vịn eo cậu.

Lộ Kiều rất hưởng thụ cảm giác gần gũi với Khương Dịch Duy, cậu còn muốn gần hơn nữa cơ, tay phải cầm tay Khương Dịch Duy, nói: "Muốn ôm thì ôm chặt vào, chúng ta quen nhau, em có thể cho anh ôm thoải mái."

Khương Dịch Duy cũng không khách khí nữa, một tay đặt trên eo nhỏ của Lộ Kiều, đầu cũng ghé sát vào mặt cậu. Cách mũ bảo hiểm, hắn nhìn thẳng tai Lộ Kiều, nói với cậu: "Nhỏ quá."

Nhỏ đến mức nếu nắm chặt, có thể bóp nát.

Lộ Kiều không phản ứng, Khương Dịch Duy tưởng Lộ Kiều không nghe thấy. Thế nhưng phần gáy đỏ ửng của Lộ Kiều đã tố cáo cậu. Lộ Kiều nghe rõ rành rành.

Khương Dịch Duy ngồi sau khẽ cười, Lộ Kiều dùng sức đập tay Khương Dịch Duy, hỏi: "Anh là lưu manh à? Đang trêu em đấy hả?"

Tay Khương Dịch Duy nắm chặt eo Lộ Kiều, đáp như thật: "Không phải chúng ta đang quen nhau à?"

Chỉ một câu đã làm Lộ Kiều cứng họng. Ngoài miệng cậu không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ: Giỏi thì làm trò gì gì đó khác đi? Mới ôm eo đã đắc chí như thế, không có tiền đồ...

Cậu đưa Khương Dịch Duy đến công viên tự nhiên mới xây xong chưa lâu, ở đó ít người, còn có hồ nhân tạo. Chạy quanh hồ vài vòng, mới dừng lại ở cửa hàng mua hai chai nước.

Hai người dựa vào hàng rào gỗ bên hồ, gió khá to, Khương Dịch Duy dịch người lại gần Lộ Kiều, ít nhiều cũng giúp Lộ Kiều chặn chút gió.

Lộ Kiều ngoắc ngoắc tay ra hiệu Khương Dịch Duy cúi đầu, kề sát tai hắn hỏi: "Đây là đáp lại việc em cho anh ôm eo à?"

Vừa nói, cậu kéo Khương Dịch Duy lại gần mình, còn nhân cơ hội sờ eo Khương Dịch Duy một cái: "Chắn hẳn hoi nhé, tránh để em bị gió thổi mà cảm."

Sờ xong Lộ Kiều cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy chuyến đi này rất đáng.

Nhưng cậu cũng không dám để Khương Dịch Duy ở đây lâu, dù sao cậu cũng biết sức khỏe của bản thân như nào. Hơn nữa Khương Dịch Duy cũng bên hồ quá lạnh, sợ cậu bị ốm.

Lộ Kiều tìm một nhà hàng gần đây, cơm nước xong chuẩn bị đưa Khương Dịch Duy về nhà.

Cậu nghĩ nhà Khương Dịch Duy rất lớn, nhưng không ngờ nó lại to như cung điện vậy. Biệt thự trước mặt được gọi là Nhà Trắng cũng không quá lời.

Lộ Kiều không khỏi thở dài, chỉ vào biệt thự trước mặt mìnhnói: "Anh nói xem hai ta mà kết hôn thật, anh không thấy mình bị lỗ sao?"

Khương Dịch Duy lắc đầu, hắn tơ tưởng Lộ Kiều lâu như thế. Lộ Kiều quý giá hơn hết thảy, cho nên hắn nói với Lộ Kiều: "Là anh được lời."

Lộ Kiều không biết có phải Khương Dịch Duy nói vậy để cậu vui không, nhưng đúng là cậu thích thế thật, cánh tay ôm cổ Khương Dịch Duy cười hỏi: "Sao miệng anh lại ngọt vậy chứ?"

Khương Dịch Duy theo bản năng ôm eo cậu.

Lộ Kiều nhìn chằm chằm mắt Khương Dịch Duy, dằn nén những cảm xúc nhảy nhót trong lòng, nói mập mờ: "Em phát hiện ra anh rất thích sờ eo em..."

Cậu đũa giỡn, rồi lại nhìn Khương Dịch Duy không nói gì nên buông tay của hắn xuống, nói: "Được rồi, không trêu anh nữa. Muộn rồi, em về đây."

Trong ngực đột nhiên trống rỗng, Khương Dịch Duy mới hồi thần từ trong lời nói của Lộ Kiều. Ngay lập tức kéo tay Lộ Kiều, hắn lại kéo cậu lại gần mình dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

Cuối cùng, còn đặt một nụ hôn trên vành tai Lộ Kiều.

"!!!"

Cả người Lộ Kiều không ổn, đứng tại chỗ đơ người vài giây, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói đã lên motor đi mất dạng rồi.

Về đến nhà rồi vẫn còn ngu người, rõ ràng là cậu trêu Khương Dịch Duy trước, cuối cùng lại bị Khương Dịch Duy ghẹo đến mức nóng cả người.

Mặc dù chỉ hôn trên tai, nhưng cậu vẫn cảm nhận được môi của Khương Dịch Duy... rất mềm...

Lộ Kiều nằm mơ vẫn còn dư vị, cho nên ngày hôm sau đi làm muộn luôn. Cũng may cậu lái motor không bị tắc đường, lúc đến công ty thì vừa kịp.

Stylist có hai người, một người là Lương Hoàn, không hợp với Lộ Kiều lắm. Người còn lại là Trần Tây Nam, có quan hệ khá tốt với cậu.

Hôm nay chụp cùng Lộ Kiều là Trần Tây Nam, anh ta vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Lộ Kiều thì vội kéo qua oán trách: "Cậu đến đúng giờ ghê ha."

Dẫn Lộ Kiều đến phòng chụp ảnh của công ty, Trần Tây Nam lập tức gọi thợ trang điểm tới make cho Lộ Kiều.

Trang bìa lần này yêu cầu người mẫu chụp bán nude, màu da còn phải là màu lúa mì khỏe mạnh. Da Lộ Kiều trắng sáng, là kiểu ở trong đám đông sẽ lóa mắt. Thợ trang điểm chỉ có thể dùng phấn nền đậm màu cho cậu, còn làm ngũ quan của Lộ Kiều đậm nét hơn.

"Như này cũng khá rồi." Thợ trang điểm để Lộ Kiều đứng dậy cởi áo ra, cầm hộp phấn cổ màu đồng đánh lên người cậu.

"Sao anh lại trắng vậy chứ..." Cô vừa nói vừa lẩm bẩm: "Tý nữa đánh phấn ở cổ xong rồi bôi thêm dầu bóng là có thể chụp được ánh sáng hiệu quả."

Lộ Kiều tùy ý đứng để thợ trang điểm make up cho mình, đến lúc bắt đầu bôi dầu bóng lên người, thợ trang điểm bỗng dừng động tác, đứng thẳng người nhìn đằng sau Lộ Kiều, nói: "Chào Khương tổng ạ."

Chuyện yêu đương của Lộ Kiều và Khương Dịch Duy đã sớm truyền khắp, sáng sớm không ai trêu cậu là vì cậu suýt thì đến muộn. Nhìn cậu bận bịu trang điểm, mọi người cũng không có ý nghĩ đi trêu chọc.

Nhưng mọi người nghĩ thế nào cũng không ngờ, Khương Dịch Duy lại xuất hiện ở phòng chụp.

Lộ Kiều quay đầu nháy mắt với Khương Dịch Duy i, hỏi: "Nhớ em rồi?"

Khương Dịch Duy thoải mái gật đầu, một câu "Rất nhớ" làm tất cả người trong phòng chụp đều nghe thấy.

Khương Dịch Duy nhìn dầu bóng trong tay thợ trang điểm, hơi cau mày: "Phải bôi lên người em ấy sao?"

"Vâng ạ!" Vừa nói, thợ trang điểm vừa đưa tay chạm lên người Lộ Kiều.

Mắt nhìn bàn tay thợ trang điểm bàn tay sắp tiếp xúc với ngực Lộ Kiều, Khương Dịch Duy lập tức kéo Lộ Kiều nhẹ một cái.

Nửa người Lộ Kiều ngã vào lồng ngực mình, một tay Khương Dịch Duy vịn eo Lộ Kiều, một tay chặn dầu bóng trên tay thợ trang điểm, nói ra hai chữ: "Để tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cực kỳ bá đạo, dục vọng chiếm hữu Khương Dịch Duy: Người của Lộ nhỏ, chỉ tôi được chạm vào.

13.11.2020.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.