Biên tập: Gà Mê Múi
Hai chữ về nhà được cô nói ra vô cùng êm tai, giống như căn nhà to lớn ấy dần có độ ấm, không giống trước đây chỉ là nơi ở cung ứng mọi nhu cầu.
Trong khoảng thời gian dài trước kia, Phó Hằng Chi bị thiếu cảm giác thuộc về, anh cảm thấy ở đâu cũng như nhau, không có gì khác biệt, phòng để ở, là tài sản cố định, là mảnh đất có diện tích, duy nhất không giống từ “nhà” trong miệng Kỷ Hạ.
Nói cách khác, nơi nào có Kỷ Hạ, nơi đó mới là nhà của Phó Hằng Chi.
Anh nhìn Kỷ Hạ chậm rãi đi sang ghế phụ, sau đó mở cửa ngồi vào trong.
Trên đường về nhà, Kỷ Hạ hứng thú dạt dào kể Phó Hằng Chi nghe vài chuyện vụn vặt ở trường, chúng có công dụng nhiều đến mức khiến Phó Hằng Chi nghe chuyện hằng ngày của cô đến mê mẩn.
“Đúng rồi Hằng Chi, anh biết không, hôm nay em nhận được một bức tranh.”
Trường đại học nằm ở ngoại ô nên xe không nhiều, Phó Hằng Chi giảm tốc độ rồi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ một cái liếc mắt đã biết người trong tranh là Kỷ Hạ.
“Lâm Tu vẽ em à?”
“Vâng, anh ấy ký họa lúc em luyện múa hôm qua.” Ngẫm lại Kỷ Hạ cảm thấy rất thú vị, không hề ngửi thấy vị chua trong câu nói của Phó Hằng Chi: “Anh ấy rất lợi hại, bài múa đó em múa cũng phải đến bốn mươi phút, vậy mà anh ấy có thể vẽ em chuẩn xác ghê, hôm nay em thử vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-ngay-nao-pho-tien-sinh-cung-ghen/3217451/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.