Biên tập: Gà Mê Múi
Tất nhiên Phó Hằng Chi biết nơi này là phòng luyện tập của trường chứ không phải nhà mình, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, thậm chí là mở cửa đi vào.
Thế nhưng anh cực kỳ đố kỵ.
Anh nhả đầu v* của Kỷ Hạ ra, sau đó hôn mút khắp ngực cô, giống như thân cây uốn lượn sinh trưởng trên mặt nước, thỉnh thoảng tạo nên từng cơn gợn sóng khuếch tán mang theo cảm giác tê dại sau lưng Kỷ Hạ.
“Giang Nghiêu đã chạm vào chỗ nào của em, hửm?”
Trong ảnh chụp, tay Giang Nghiêu chạm vào mặt cô, động tác đó rất kỳ lạ, không thể nói là tiếp xúc gần kề, nhưng rất có cảm giác thân mật.
Kỷ Hạ bất ngờ, giây kế tiếp Phó Hằng Chi hôn lên khóe mắt cô: “Ở đây.”
Anh dời môi xuống chạm vào má cô: “Còn ở chỗ này nữa.”
Tiếp theo đến cổ của cô: “Cuối cùng là ở đây?”
“Hằng Chi…” Thanh âm của Kỷ Hạ mềm nhũn, tuy cô không biết vì sao Phó Hằng Chi biết được chuyện Giang Nghiêu lau nước mắt cho mình, nhưng trong giọng nói không tự chủ được gợi lên hương vị lấy lòng.
Sự lấy lòng này vào tai Phó Hằng Chi lại biến thành sự thừa nhận và chột dạ, anh dùng lực chế trụ eo và mông cô, thân dưới trực tiếp chen vào nơi nhỏ hẹp đã ướt át kia.
“A ưm…”
Kỷ Hạ bị đâm vào bất ngờ nên hiện lên một tầng nước mắt mỏng, dường như theo phản xạ thét lên. Kế đó cô muốn che miệng mình lại nhưng bị Phó Hằng Chi giữ tay lại.
“Tại sao em khóc?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-ngay-nao-pho-tien-sinh-cung-ghen/148217/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.